“Anh không tính ăn hả?”, tôi quay người sang hỏi, bên cạnh tôi bây giờ đương nhiên là Hải Minh. Sau khi chia tay người yêu cũ cùng bạn trai của em ấy, thời gian còn lại của chúng tôi tương đối nhiều nên có thể thong thả cùng nhau dùng bữa trưa. Món Spaghetti trưa nay khá ngon, tuy rằng không phải đích thân anh chủ nấu nhưng hương vị xem như đạt chuẩn.
Chỉ có điều, từ lúc bắt đầu ăn đến giờ, tôi đã ăn được tận nửa đĩa trong khi anh ấy vẫn chưa ăn được miếng nào, cả buổi chỉ quay sang nhìn tôi với bộ mặt ấm ức như vừa bị ai bắt nạt.
“Anh nuốt không trôi”, anh ấy đáp.
Tôi giật mình buông nĩa xuống rồi quay lại nhìn khắp người anh ấy, tiện thể đưa tay lên trán kiểm tra liệu có bị bệnh gì không, nào ngờ, anh ấy lại nắm lấy hai cổ tay của tôi rồi bảo:
“Ban nãy sao em lại ôm người yêu cũ vậy hả?”.
Nghe vậy, tôi liền à lên một tiếng đã hiểu, thì ra là ghen, tôi bất giác bật cười rồi đáp lại:
“Cái ôm chia tay thôi, hay anh cũng muốn?”.
“Không, đừng ôm anh kiểu đó”, anh ấy đột nhiên cuống quýt lắc đầu, bộ dạng thấp thỏm lo âu, trông đáng yêu thật. Tôi nắm hai tay anh ấy đặt lên đùi mình rồi từ tốn nói tiếp:
“Em biết anh ghen, nhưng đó thực sự là lần cuối rồi, từ nay về sau em cùng em ấy sẽ không gặp nhau nữa”.
“Thật chứ?”.
“Thật, về sau em chỉ có anh thôi”, tôi cười nói, nếu không phải cả hai đứa đang ngồi ngay tại tầng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785512/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.