Thứ sáu, ngày mười bốn tháng ba.
“Tối nay con về nhà không?”, bố tôi khoanh tay dựa một bên cửa hỏi, ngữ khí khá thản nhiên, giống như thể đã biết trước câu trả lời rồi nhưng vẫn cố hỏi.
“Dạ không, tối nay con không về”, tôi ngại ngùng gãi đầu đáp, vành tai có hơi đỏ ửng lên, bố thấy vậy liền lắc đầu tặc lưỡi. Ông chẳng nói gì thêm, chỉ cẩn thận dặn dò mấy câu như “đi đường cẩn thận”, “đừng quên mang theo bằng”, “nhớ quan hệ an toàn” hoặc tương tự như thế.
Thành thật thì đến giờ tôi vẫn chưa quen thuộc với việc bố đã biết tính hướng của mình, nó giống như một giấc mơ vậy, rất khó nắm bắt nhưng một phần nào đó lại khá chân thật. Tôi tương đối tò mò với chuyện bố nhìn nhận thế nào về Hải Minh, đêm hôm đó bố chỉ nói mỗi hai chữ “không tệ” nên tôi khó hình dung được suy nghĩ của ông như thế nào.
Nếu trực tiếp đi hỏi thì ngại quá, tôi không biết nên bắt đầu như thế nào. Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định tạm gác chuyện này lại, chờ đến ngày come out với mẹ cùng anh trai rồi sẽ hỏi lại sau.
Mặt khác, hôm nay hiếm lắm mới thấy bố về nhà sớm như vậy, xem chừng tối nay bố sẽ cùng mẹ có một buổi tối mặn nồng đây. Còn anh trai, không cần nói tôi cũng biết anh ấy đang ở đâu, hôm trước anh ấy bảo phải tăng ca vì dự án mới nhận hồi đầu năm, dự án đó nặng thật đấy nhưng bảo anh ấy vì công việc mà bỏ “chị dâu” bơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785513/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.