On me dit que le destin se moque bien de nous ~ ♪
Qu’il ne nous donne rien et qu’il nous promet tout ~ ♪
Paraît que le bonheur est à portée de main ~ ♪
Tiếng nhạc du dương quen thuộc của Kitchen & Bar vang bên tai, tôi đã nghe bài Quelqu’un m’a dit của danh ca Carla Bruni hàng trăm lần rồi nhưng kỳ lạ là chưa bao giờ chán. Trong trường hợp này, nó còn giúp tôi bình tĩnh được không ít để đối mặt với người yêu cũ.
“Trùng hợp thật đấy, em không biết anh lại biết quán này”, cậu trai ngồi đối diện tôi cười nói, sắc mặt khá bình tĩnh, thậm chí xen trong đó còn là ý cười nhẹ nhõm. Cậu trai này không ai khác là người yêu cũ của tôi, bốn năm không gặp, em ấy thay đổi khá nhiều, từ ngoại hình đến tính cách, ở một mặt nào đó, em ấy trưởng thành rồi.
Lần cuối cùng tôi vào trang cá nhân của em ấy chắc cũng tầm hơn hai tháng trước, khi đó, em ấy vẫn còn để tóc đen, vậy mà bây giờ “đùng” một cái đã chuyển thành bạch kim, nhìn kiểu gì cũng thật khác lạ nhưng nói thật, em ấy rất hợp với kiểu tóc sáng màu như thế này, trông rất tươi sáng.
“Anh chủ là người quen của anh, khi chia tay em, đây cũng là nơi để anh trút bầu tâm sự”, tôi nhìn về quầy Bar một chút rồi nói.
“Vậy ra cũng bốn năm rồi nhỉ, lâu thật đấy. Mà hôm trước em ngạc nhiên lắm, không nghĩ đến anh đột nhiên nhắn tin sang”, em ấy cười đáp.
“Em phiền không?”.
“Không phiền, tuy rằng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785511/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.