Bố tôi giấu kỹ thật đấy, ông có thể nhớ rõ một câu như vậy chứng tỏ ông không chỉ đọc qua một lần, ít nhất cũng phải nghiền ngẫm hai đến ba lần là ít. Mặc dù anh trai bảo bố chỉ xem anh em tôi là sự cố nhưng về lý, sự thật là thứ không thể nào chối cãi, và sự cố cũng thành sự thật rồi. Bố vẫn là bố của chúng tôi.
Nằm trên giường, tôi có cảm giác vai mình hơi mỏi nên đành phải chống người dậy dựa vào thành giường. Bố từ tốn đỡ tôi rồi lấy giúp một cái gối đệm sau lưng để tôi có điểm tựa thoải mái hơn. Tôi vô thức đặt tay lên bụng mình rồi xoa qua một lần, cảm giác mệt mỏi bao trùm hết cả người. Ban nãy đã nôn hết thức ăn rồi, bây giờ đói quá.
“Dưới nhà có cháo của bạn trai con mang tới, một lát nữa xuống hâm lại ăn rồi hãy ngủ”, bố nhìn ra hành động của tôi nên từ tốn nhắc nhở.
Nghe vậy, tôi có hơi giật mình nhìn sang, lo nói chuyện với bố, tôi quên đi mất chuyện của Hải Minh. Nhưng có điều …
“Bố gọi điện cho anh ấy sao?”, tôi hỏi.
“Con nằm dưới thật à?”, bố đột nhiên hỏi lại, sắc mặt vẫn điềm đạm như cũ.
Tôi: “…”
Đây đâu phải lúc hỏi câu này.
Tôi khụ khụ vài tiếng có hơi xấu hổ, trong lòng xoắn quýt không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Tôi nằm dưới Hải Minh là đúng nhưng thi thoảng trong đầu vẫn luôn nảy ý định đè ngược anh ấy nên không chắc sẽ nằm dưới hết đời. Nhưng trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785496/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.