Chu Linh Vân đang trong tháng mang thai thứ tám, là thời điểm vô cùng nhạy cảm và nguy hiểm. Lỡ như gặp bất trắc gì, cả cô và đứa con trong bụng đều sẽ không qua khỏi.
Nghĩ tới đây, Trình Thiếu Khanh đã lập tức rời khỏi biệt thự lao thẳng đi mà chẳng nói một câu nào. Chu Linh Vân thừa biết mình đang có bụng bầu lớn mà vẫn bất chấp đi xe nhanh như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Cô biết rõ tình hình hiện tại của bản thân cho nên đã cố gắng giữ tâm thế bình tĩnh nhất có thể. Ít ra, Chu Linh Vân cũng đã đến được bệnh viện một cách an toàn.
Bây giờ đã là khoảng mười giờ đêm, bệnh viện mà cô được cho địa chỉ tới không phải nơi mà Lục Sở Ngạo thường xuyên khám bệnh, cũng không phải bệnh viện tư nhân của anh. Mặc dù có hơi lạ nhưng mấy người làm đã nói rằng Lục gia muốn che giấu chuyện này nên cô cũng thấy có phần hợp lý.
“Xin hỏi, bệnh nhân tên Lục Sở Ngạo nằm ở phòng mấy?”
“Vui lòng đợi môt chút, tôi sẽ kiểm tra giúp cô.”
Chu Linh Vân vò chặt hai tay lo lắng, lồng ngực đập bình bịch đến mức ở ngoài còn có thể nghe rõ. Nhân viên lúc này rốt cuộc cũng đã tra xong.
“Lục tiên sinh nằm ở phòng 509, tầng hai, khu B.”
“Vâng, cảm ơn!”
Trình Thiếu Khanh theo định vị của chiếc xe mà đuổi gần tới nơi. Chỗ cô đang dừng là bệnh viện J, nằm tách biệt hoàn toàn với trung tâm thành phố. Đến một nơi xa thế này rốt cuộc là có chuyện gì?
Chu Linh Vân gấp gáp chạy lên tầng hai của tòa nhà bệnh viện, cố gắng một hồi mới tìm được căn phòng 509. Khu hành lang này lạ rằng không có lấy một bóng người, lối đi vừa tối vừa đáng sợ.
Khi con người ta khẩn trương lo lắng một điều gì đó, họ sẽ chẳng còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ những chuyện khác. Chu Linh Vân cũng vậy, cô không thắc mắc về nơi hoang vắng này, cứ chỉ cắm mặt đi về phía trước.
Tới được phòng 509, Chu Linh Vân nhìn vào bên trong từ ô cửa kính nhỏ. Trong đây không có đèn, chỉ le lói chút ánh sáng từ mặt trăng bên ngoài chiếu vào. Một thân ảnh nằm yên lặng ở trên giường, cùng với những máy móc phức tạp cạnh bên, đoán chừng Lục Sở Ngạo gặp tai nạn vô cùng nghiêm trọng.
Chu Linh Vân bất giác rơi nước mắt, cô không đợi được mà mở cửa chạy vào trong. Ngay khoảnh khắc ấy, một nụ cười ẩn sau bóng tối chợt lóe lên.
“Sở Ngạo… Sở Ngạo, sao anh lại thành ra thế này?”
Chu Linh Vân lại gần giường bệnh, cô rưng rức nước mắt nhìn anh, gần như khóc òa lên vì vết thương lớn nhỏ trên khắp cơ thể.
“Sở Ngạo… anh…”
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên má anh, nhưng cảm giác này lại chẳng quen thuộc chút nào. Nghiêng đầu của anh về phía mình, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho Chu Linh Vân hốt hoảng đứng bật dậy.
Người này… người này đâu phải Lục Sở Ngạo…
Còn tưởng mình đi nhầm phòng nhầm khu, Chu Linh Vân liền vội chạy ra phía cửa xem lại bảng tên và số phòng. Rõ ràng cô đã tìm đúng chỗ, nhưng tại sao người nằm trên giường kia lại không phải Lục Sở Ngạo.
Khi này, tiếng bước chân của ai đó vang lên từ trong bóng tối khiến cho Chu Linh Vân bất giác thu người vào trong phòng, chỉ để hé đầu nhìn ra bên ngoài. Tiếng bước chân ngày càng lớn, đến khi ra khỏi nơi bóng tối đó, Chu Linh Vân mới thực sự kinh hãi.
“Mạc Cẩm Tú? Chu Ninh Sương?”
Chu Linh Vân bây giờ mới quay lại nhìn người nằm ở trên giường, lúc này mới hiểu ra bản thân đã bị lừa rồi. Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương dần tăng tốc độ về phía của cô, ngay khi hai người họ muốn bắt lấy, Chu Linh Vân đã nhanh chóng đóng sầm cánh cửa ấy lại.
Cô biết, mình đang mang thai lớn, nếu chạy chắc chắn sẽ không thoát được hai người họ. Cho nên, cô chỉ còn cách trốn ở trong phòng, khóa chặt cửa lại. Ở bên ngoài truyền đến không ít tiếng đập cửa inh ỏi.
“Chu Linh Vân, mau ra đây, cô trốn không được đâu!”
“Ninh Sương, nhanh đi lấy chìa khóa!”
Chu Linh Vân lùi lại về sau, cô hoảng hốt nhìn xung quanh, ở đây không có một lối thoát nào khác, bên ngoài thì liên tục vang lên lời nói đe dọa của Mạc Cẩm Tú.
“Chu Linh Vân, mau ra đây!”
Cô vội chạy về phía lan can, đứng ở đó cố hét lên thật lớn.
“Có ai không? Cứu tôi với! Có ai không!!!”
Chu Linh Vân hét lên trong tuyệt vọng nhưng phía dưới chỉ là một bãi cỏ xanh rì. Cô đi vội nên không mang theo bất cứ thứ gì, cùng với tiếng hét của Mạc Cẩm Tú phía sau cánh cửa, cô càng run rẩy lo sợ, ôm lấy bụng của mình trong bất lực.
“Bệnh viện này bình thường vắng tanh, cô có gọi khản cả giọng cũng không ai cứu đâu!”
Chu Ninh Sương không mất quá nhiều thời gian đã quay trở về đây, cô ta không biết từ đâu đã tìm được chìa khóa của phòng này. Tiếng xoành xoạch mở cửa vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, Chu Linh Vân ôm lấy bụng của mình, lồng ngực đập liên hồi, cả gương mặt tái xanh đều đẫm lệ.
“Thiếu Khanh, Hứa Ngụy, cậu hai… làm ơn… cứu tôi…”
Rầm!
Cánh cửa mở ra một cách mạnh bạo, Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương đều đi vào bên trong với bộ mặt nham hiểm. Họ tiến một bước, cô liền lùi một bước, cho tới khi sau lưng đã chạm đến khung sắt của lan can, Chu Ninh Sương mới cười vang một tiếng.
“Hahaha! Chị cũng có ngày này à? Chu Linh Vân, muốn trách thì cũng trách cô quá cố chấp! Nếu như cô chịu yên phận cút khỏi tầm mắt của Sở Ngạo, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.”
“Hai người… hai người rốt cuộc đang muốn làm gì?”
“Tao muốn đòi lại tất cả những gì mà mày đã cướp đi. Chu Linh Vân, thứ gì mày có, thì mẹ con tao sẽ không có. Thứ gì mẹ con tao không có, mày đừng hòng yên ổn có được!”
Mạc Cẩm Tú nghiến răng, vừa dứt lời liền như một quỷ hồn đòi mạng chạy đến chỗ của Chu Linh Vân, muốn đẩy cô ngã xuống.
“Đi chết đi!”
Chu Ninh Sương trợn tròn mắt bất ngờ, trước khi tới đây, Mạc Cẩm Tú không nói sẽ hại chết Chu Linh Vân thế này.
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”
“Buông ra, mau buông ra…!”
Chu Linh Vân giằng co với Mạc Cẩm Tú một hồi, ngay khi ấy Chu Ninh Sương không biết nghĩ thế nào liền chạy tới ngăn mẹ mình lại.
“Mẹ không nói sẽ giết cô ta… mau dừng lại đi!”
“Đồ ngu! Mau cút ra!”
Mạc Cẩm Tú hất văng Chu Ninh Sương ra ngoài, cùng lúc khiến cho Chu Linh Vân mất đà mà ngả người xuống phía lan can. Bà ta không một chút do dự mà thuận tay đẩy thật mạnh một cái, cả cơ thể của Chu Linh Vân đều lơ lửng giữa không trung.
Sau một tiếng đáp đất thật lớn, cả hai mẹ con họ đều trừng mắt nhìn nhau, sau đó chạy vội về phía lan can nhìn xuống.
Thân ảnh nhỏ bé của Chu Linh Vân nằm trên nền cỏ nhuốm sương lạnh thoát, phía dưới thân đã chảy không ít máu. Chu Ninh Sương ôm chặt lấy miệng hai chân run lên lẩy bẩy.
“Mẹ… mẹ giết người rồi…”
“Không… mẹ…”
“Mẹ đã nói chỉ đe dọa cô ta cơ mà! Tại sao mẹ lại giết chết cô ta…”
“Con ngốc! Nó không chết! Nó sẽ không chết đâu… Mẹ chỉ cảnh cáo nó thôi! Đây là tầng hai, không quá cao…”
Ở phía dưới bất chợt truyền đến tiếng gọi lớn.
“Linh Vân, Linh Vân!”
Hai người bọn họ vừa ngó xuống liền thấy Trình Thiếu Khanh gấp gáp đỡ lấy Chu Linh Vân. Ngay lúc anh ta ngẩng đầu lên nhìn, cả Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương đều đã kịp thời lùi lại.
Anh không có nhiều thời gian để tìm kiếm hung thủ, chỉ có thể gấp gáp bế cô lên, đưa cô vào trong xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
…***…
“Bác sĩ, làm ơn cứu lấy hai người họ…”
Vị bác sĩ mở mắt của Tuyết Y ra soi, sau đó lại kiểm tra phần bụng dưới.
“Tình hình này là phải sinh non rồi. Gặp chấn động lớn đứa bé khó mà bảo toàn được tính mạng. Anh là người nhà của cô ấy sao?”
Trình Thiếu Khanh gật đầu, lúc này anh không còn thời gian để gọi cho mọi người đến đây, chỉ đành thay cô quyết định.
“Tỉ lệ sống của thai nhi rất thấp. Trong tình huống xấu nhất, chúng tôi buộc chỉ giữ được một người. Hoặc là mẹ, hoặc là con.”
Lời nói của vị bác sĩ ấy như sét đánh ngang tai, Trình Thiếu Khanh bắt đầu lưỡng lự không dám đưa ra quyết định. Anh không muốn mất đi Chu Linh Vân, càng không muốn mất đi đứa trẻ vô tội kia. Hơn nữa, anh không có quyền định đoạt, nếu như cô ấy biết được, chắc chắn cô sẽ vô cùng hận anh.
Trình Thiếu Khanh lục lọi trong túi quần, phát hiện ra điện thoại cũng không thấy đâu. Là anh để ở trong xe rồi!
“Bác sĩ, tôi ra ngoài lấy điện thoại… tôi…”
Tình huống gấp gáp, vị bác sĩ đã lập tức giữ anh lại.
“Bệnh nhân đang vô cùng nguy hiểm, không còn thời gian đâu. Nếu cứ chậm trễ không đưa ra quyết định, cả hai đều sẽ không qua khỏi!”
“Tôi… tôi…”
Trình Thiếu Khanh đã bắt đầu rối loạn, anh buộc phải đưa ra quyết định quan trọng này.
“Giữ… giữ người mẹ…”
Sau khi thủ tục đã được ký xong, Chu Linh Vân đã lập tức được đưa vào trong phòng mổ. Ca cấp cứu diễn ra tận bốn tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Trình Thiếu Khanh ngồi ở một bên bấu chặt lấy tay lo lắng, vừa sợ có chuyện không hay xảy ra, vừa sợ bản thân sẽ bị cô hận cả đời.
Trời hửng sáng cũng là lúc Hứa Ngụy và Phùng Khải biết được tin. Cả hai người họ đều gấp gáp chạy đến nơi, lo lắng muốn vào trong phòng nhưng đều bị Trình Thiếu Khanh ngăn lại.
“Bây giờ vẫn chưa thể vào…”
“Linh Vân… con bé làm sao rồi? Còn cái thai?”
Trình Thiếu Khanh siết chặt lấy tay, khó khăn nặn ra từng chữ đau lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]