Lục Sở Viêm giữ chặt lấy cổ của Chu Ninh Sương, ép cô ta vào tường cùng với tiếng gầm trách móc.
“Tại sao? Con đàn bà đê tiện! Tại sao lại có thai với Lục Sở Ngạo? Tại sao?”
Chu Ninh Sương bị ép đến ngạt thở, ngũ quan méo mó không ra hình dạng, cả cơ thể đều vùng vẫy trước sự điên rồ của Lục Sở Viêm. Hắn ta ngay từ khi nghe cái tin cô có thai với Lục Sở Ngạo vốn đã không tin, nhưng đến cả Liễu Như Ý còn có chủ đích sẽ để hai người kết hôn với nhau, hắn mới thực sự nhận ra chuyện này không phải giả.
Phải mãi khi cả khuôn mặt của Chu Ninh Sương tím tái lại, hắn mới nới lỏng tay của mình, dành cho cô ta một tia sống cuối cùng.
“Em… em không có…” Chu Ninh Sương cố lấy hơi để biện bạch cho chính mình, cô ta đau đớn ngã xoài xuống đất.
“Còn chối? Nghiệt chủng này đến mẹ tôi cũng nhận, cô vẫn còn chối?”
Cô ta lắc đầu, giữ hơi thở đều sau đó bám víu lấy Lục Sở Viêm, nhẹ nhàng ôm lấy má hắn.
“Anh nghe em nói đã, cái thai này… cái thai này không phải của Lục Sở Ngạo. Nó là con của chúng ta, là cốt nhục của anh…”
Lục Sở Viêm nhíu chặt mày lại như không dám tin. Chu Ninh Sương cô ta nói dối biết bao nhiêu lần, làm sao dám đảm bảo lần này là thật?
“Anh làm ơn tỉnh táo lại chút đi. Người quan hệ với Lục Sở Ngạo trước kia là chị gái tôi. Tôi mới chỉ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579867/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.