Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Tần Tuệ Ninh, Tần Hòe Viễn đã đọc được suy nghĩ của nàng ta.
Trước kia, khi Tần Tuệ Ninh còn là đích nữ, Tần Hòe Viễn không có cảm giác gì đặc biệt đối với nàng ta, chỉ nghĩ sau này tìm một người tốt để gả nàng là xong. Do đó, khi phát hiện nàng ta không phải là con ruột của mình, cảm giác của ông không giống Tôn thị.
Ông rất thương xót con gái ruột của mình phải lưu lạc ngoài đường, chịu cực khổ nhiều năm, mấy lần suýt không sống nổi. Điều đáng buồn là uổng phí cho ông tự xưng là thông minh, lại bị người lừa gạt, không biết kẻ tráo đổi kia cười nhạo ông như thế nào.
Tần Tuệ Ninh tự cho là che giấu rất tốt tâm tư của mình, nhưng ngay cả nàng ta thoát được ánh mắt của mọi người, cũng không qua được đôi mắt tinh tường của Tần Hòe Viễn, một người lọc lõi chốn triều đình.
“Tuệ tỷ nhi.” Tần Hòe Viễn từ tốn nói.
Tần Tuệ Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt chạm phải ánh mắt của Tần Hòe Viễn, liền hoảng sợ cúi đầu xuống: “Phụ thân.”
“Có mấy câu này ta muốn nói với ngươi, ngươi lĩnh hội được bao nhiêu, là tùy ở nhận thức của ngươi.”
“Dạ, xin phụ thân cứ giáo huấn.” Đôi tay buông thõng hai bên của Tần Tuệ Ninh nắm lại thành nắm đấm.
Tần Hòe Viễn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nói bằng giọng ôn hòa: “Ngươi tự biết lai lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116690/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.