Hổ Tử nhìn thấy ánh mắt dịu dàng kia của Bàng Kiêu, trong lòng cười thầm, nói đùa: “Chủ tử là người thông minh, người mà ngài hợp ý sao có thể là kẻ ngu dốt được?”
Bàng Kiêu nghe vậy liền liếc nhìn Hổ Tử, mình nói mình hợp ý nàng bao giờ?
“Trịnh tiên sinh suy nghĩ lung tung như vậy, cũng là do cái miệng nhiều chuyện của ngươi!”
“Ài! Sao chủ tử lại đổ thừa cho ta chứ!”
Thấy Bàng Kiêu bỏ đi, Hổ Tử vội vã đuổi theo, hạ giọng lải nhải: “Vốn là chủ tử trông chừng người ta, nếu không làm sao Tôn gia xảy ra chuyện, chủ tử liền vội vã tới? Không những muốn giúp nhà ngoại người ta nhặt xác, mà còn vào nhà người ta nhìn ngó như kẻ trộm, ngài làm như vậy mà còn không phải là hợp ý, thì như thế nào mới gọi là hợp ý? Bản thân ngài vừa bị cách chức Bình Nam Đại nguyên soái, bị Hoàng thượng khiển trách như vậy rồi mà lúc này còn có tâm trạng quan tâm người khác, ngài…”
Hổ Tử lải nhải một hồi, không chú ý người phía trước đột nhiên dừng lại, khiến suýt nữa thì cậu va vào lưng Bàng Kiêu.
“Chủ tử…” Hổ Tử căng thẳng nuốt nước bọt, bỗng nhiên muốn tự bạt tai mình.
Thật sự là cái miệng quá đê tiện rồi! Nói làm chi lời không nên nói!
Bởi vì Bàng Kiêu không chịu tàn sát hàng hoạt dân trong thành, Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, gấp gáp phái hai đại thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116693/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.