Bắt gặp ánh mắt của Tần Nghi Ninh, lão Thái Quân lộ vẻ hơi xấu hổ, nhìn nàng cười trấn an, nói: “Nghi tỷ nhi, cháu tới ngồi bên cạnh tổ mẫu.”
Tần Nghi Ninh trong lòng hồi hộp, nhưng ngoài mặt thản nhiên ngồi xuống bên cạnh lão Thái Quân, đôi mắt to long lanh trong suốt nghi hoặc nhìn lão Thái Quân.
Trước ánh mắt trong trẻo của nàng, trong lòng lão Thái Quân dâng lên cảm giác có lỗi, bàn tay khô ráo liền vỗ vỗ lên bàn tay trắng mịn của Tần Nghi Ninh.
Tay bà có sự khô ráo và nhiệt độ hơi lạnh vốn có của người già, nàng không tự kiềm chế được định rút tay về, nhưng vẫn tự cưỡng ép mình không hành động tùy tiện.
Thấy nàng tỏ ra nhu thuận, vẻ mặt của lão Thái Quân càng dịu dàng, bà nhẹ nhàng nói: “Nghi tỷ nhi, cháu đừng lo lắng, trước đây vài ngày mẫu thân cháu vào cung rồi.”
“Lúc này mẫu thân cháu vẫn còn ở trong cung?”
“Đúng vậy. Tuy nhiên cháu cứ yên tâm, Tào di nương của cháu đi cùng mẫu thân cháu. Ở trong cung cho khuây khỏa cũng tốt, tránh cho mẫu thân cháu cả ngày đều yếu ớt. Lần này đi cùng như vậy, cũng tiện để mẫu thân cháu và Tào di nương trao đổi tình cảm.”
Lời lẽ như thế này cũng có thể nói ra được sao!
Thoáng cái lửa giận tràn ngập trong lòng Tần Nghi Ninh, máu huyết như thể biến thành nham thạch nóng chảy chạy nhanh trong huyết quản nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116622/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.