Từ lâu, Tần Nghi Ninh đã nhận ra Liễu Nha không phải là người an phận, nàng ta ở bên nàng chẳng qua là là làm cho qua chuyện, chứ không thật tình hầu hạ. Nàng vốn nghĩ, người như vậy nếu không gây rắc rối thì chỉ nuôi dưỡng cũng được, không ngờ nàng ta lại nhân cơ hội rời khỏi.
“Người như vậy, đi cũng tốt!” Tần Nghi Ninh thản nhiên nói.
Băng Đường nói: “Người này thường ngày quen thói đố kỵ người tài giỏi và có tính hiếu thắng, nô tỳ thấy nàng ta cũng không phải là người an phận, đi cũng tốt, kẻo lại vô duyên vô cớ gây phiền phức cho cô nương.”
Tần Nghi Ninh gật đầu nói: “Thật ra người bên cạnh nên ưu tiên chất lượng hơn số lượng, ở trong một gia đình lớn như nhà chúng ta, nhiều người trái lại phiền phức.”
“Cô nương nói rất đúng.” Băng Đường và Tùng Lan đều gật đầu.
Chủ tớ đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng tiểu nha đầu nói.
Tần Nghi Ninh nghi hoặc nói: “Các ngươi ra xem là ai tới. Đã muộn thế này, sao còn có người tới.”
“Nô tỳ đi xem một chút.” Băng Đường đặt mũi kim xuống, bước nhanh đi xuống lầu, không bao lâu liền trở về, nói: “Cô nương, là tiểu nha hoàn trong viện của lão Thái Quân tới truyền lời, sáng sớm ngày mai Hoàng thượng muốn tổ chức nghi thức nghênh đón, lão Thái Quân sai người đi bao hai tầng Túy Tiên lâu sát đường cái, nói muốn dẫn người toàn gia đi thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116620/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.