Hôm sau thức dậy, Tần Nghi Ninh mời Mục Tĩnh Hồ tới Thạc Nhân Trai nói chuyện.
Mục Tĩnh Hồ đã thay một chiếc áo sa bằng vải bông mịn, tóc dùng khăn lưới búi lên, thoạt nhìn như một người đọc sách bình thường.
Bộ quần áo này do chính Tần Nghi Ninh bảo Ký Vân đưa cho hắn, ép hắn mặc, nhưng hắn vẫn tiếc bộ quần áo đầy mụn vá kia, không vứt đi mà đem cất ở đáy hòm.
“Mục công tử, mời ngồi.” Tần Nghi Ninh tiếp hắn trong thư phòng tầng một của Thạc Nhân Trai.
Mục Tĩnh Hồ ngồi xuống ghế bành, hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh nghĩ, vị công tử này đúng như Ký Vân nói, thật sự là không rành thế sự. Có nam nhân nào lại nhìn chằm chằm vào một nữ tử như vậy?
Tuy nhiên ánh mắt của Mục Tĩnh Hồ rất trong trẻo, Tần Nghi Ninh nhìn ra, hắn chỉ thuần túy là hiếu kỳ, cũng không có ý tứ gì khác, điều này khiến người khác không cảm thấy ghét hắn.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Là Bàng tiểu Vương gia phái ngươi tới sao?”
Nghe vậy, Mục Tĩnh Hồ không vui nói: “Tên hồ ly kia làm sao có tư cách phái ta đi làm việc gì.”
Tên hồ ly kia…
Câu này sao nghe ra còn hàm chứa sự ai oán.
Nhớ tới tính tình xảo quyệt thất thường của Bàng Kiêu, lại nhìn vị công tử có phần ngốc nghếch và ngây thơ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116429/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.