Tần Hòe Viễn nghe mấy lời của Hoàng thượng thì một chút nhiệt huyết còn sót lại trong lòng, trong chớp mắt cũng trở nên nguội lạnh.
Đây là bậc Đế vương mà ông cống hiến sức lực suốt đời đấy!
Vô năng, ngu ngốc, nhu nhược, ích kỷ, hoàn toàn không coi thần tử của mình là con người. Tần Hòe Viễn cũng thực sự không may mới phụ tá một vị Hoàng đế như vậy, phí đi thời gian nửa đời người của bản thân mình.
Trong lúc nhất thời, Tần Hòe Viễn cảm thấy đau buồn, mặc dù nước mắt nam nhi không dễ tuôn rơi, nhưng vành mắt ông thoáng cái đã nóng lên, chật vật cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Hòe Viễn, Hoàng đế cảm thấy có phần không đành lòng và hổ thẹn.
Nhưng Hoàng đế nghĩ lại, nếu Tần Hòe Viễn không làm theo lời mình, chọc giận Đại Chu, khiến Đại Chu đẩy mạnh thế tiến công, thế thì kế hoạch của ông ta phải làm sao đây?
Nghĩ vậy, Hoàng đế lấy lại quyết tâm, vứt bỏ sự hổ thẹn, trầm giọng nói: “Thế nào, Tần Mông, ngươi còn muốn kháng chỉ phải không?”
Tần Hòe Viễn lấy lại bình tĩnh nói: “Thần không dám, Hoàng thượng phân phó thế nào, thần đương nhiên nghe theo.”
“Như vậy mới đúng.” Vẻ mặt Hoàng đế dịu lại một chút, nói: “Nếu như vậy, ngươi liền trở về đi, ngày mai đưa tang phải không?”
“Vâng.” Tần Hòe Viễn cúi đầu.
“Ừm. Ngươi cũng cố nén bi thương, điều dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116426/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.