Nghe Hoàng đế nói vậy, trong lòng Hoàng hậu tức khắc vang ầm một tiếng, tuyệt vọng ngã ngồi dưới đất, đôi mắt nhìn đăm đăm vô định về trước, đến nước mắt cũng quên chảy.
“Đồ lừa đảo, lừa đảo, còn nói ta là mệnh sang quý, bói toán cái kiểu gì vậy chứ! Lừa đảo!” Hoàng hậu giận dữ hét to, sau đó liền đó òa khóc nức nở, bật người dậy định đập đầu vào cột trụ tự sát.
Song Ninh Vương đã đoán trước ả sẽ có chiêu này, bèn nhanh tay kéo người lại, trước hết nhanh tay tháo khớp cằm, liền đó bẻ gãy hết tứ chi rồi ném luôn cho người đứng phía sau.
Hoàng hậu kêu la đau đớn, nước mắt nước mũi lẫn cả vào nhau, bởi không thể khép miệng nên nước miếng đã nhễu cả lên vạt áo.
Ninh Vương cười nói với Hoàng đế: “Hoàng huynh, thời gian đã không còn sớm. Người có muốn đi theo thần đệ ra ngoài xem thử dân chúng đang làm gì không?”
Hoàng đế vốn đã không dám đối mặt với Ninh Vương, lúc này lại càng vừa sợ vừa tức. Trông thảm trạng của Hoàng hậu, lại không biết Ninh Vương sẽ xử trí ả thế nào, nước mắt Hoàng đế cũng tràn đê.
Thấy lão không nói, Ninh Vương chỉ coi như người Hoàng huynh này không tồn tại, quay gót lệnh: “Dẫn đi, nhét vải dù vào tất cả các lỗ trên người ả, lại dùng dây thừng quấn quanh người ả hai lớp thật dầy sau đó đem ngâm trong ao mỡ. Tuyên cáo toàn thành, hôm nay bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116417/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.