Tần Nghi Ninh tâm tư mẫn tiệp, biết ngay tổ mẫn đang thăm dò thái độ của Tần gia.
Nàng không muốn khiến phụ thân bị hiểu lầm, cũng không muốn những chuyện phụ thân đã lặng lẽ làm kia thật sự trở thành chuyện mãi bị giấu kín.
“Vì hôm nay, tất cả trong chúng ta đã cố gắng không biết bao nhiêu, hôm nay rốt cuộc đã có thể có thù báo thù, có oán báo oán! Phụ thân cháu nói, chỉ khi báo thù rồi, tất cả chúng ta mới có thể yên lòng sống tiếp. Nhà bọn cháu là như vậy, Tôn gia cũng là như thế. May mà trời cao có mắt, kẻ ác sẽ không có được kết cục tốt!”
Nghe vậy, Tào Quốc trượng đột ngột trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh đầy hung ác, tia sáng tàn bạo trong mắt tựa như chỉ hận không thể họa thành vật chất đâm Tần Nghi Ninh mấy đao.
Tần Nghi Ninh lại không mảy may sợ hãi, cười nói như đang an ủi Tào Quốc trượng: “Lão già, ông cứ yên tâm. Hôm nay, người cả nhà ông đều đã chết hết rồi, ông xuống đó sẽ không cô đơn đâu.”
Khóe mắt Tào Quốc trượng trừng căng như sắp rách, khóe miệng có tia máu rỉ ra.
Tần Nghi Ninh ngồi xuống trước mặt Tào Quốc trượng, “Có phải từ lúc biết Ninh Vương vào thành, ông đã chạy trốn qua mật đạo rồi không? Khi ông chạy trốn, không phải đã nghĩ cả nhà mình ắt phải chết không thể nghi ngờ rồi sao? Ái chà, ông thế này, quả đúng là đại trượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116415/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.