Tần Nghi Ninh mím môi, lắc đầu: “Lúc này ta đến không thích hợp, hiện giờ nhất định tôn thất và hoàng thân đang tụ tập ở phủ Ninh Vương, nếu ta muốn phúng viếng cũng chỉ có thể về phủ trước, nghe phụ thân an bài đã.”
Ký Vân liền gật đầu.
Tuy nàng là người Đại Chu, nhưng đối với người anh hùng có khí tiết, nàng ta vẫn có phần tôn trọng. Thấy Tần Nghi Ninh lặng lẽ lau nước mắt, nàng ta nghĩ tới dù sao thì Ninh Vương cũng bị Bàng Kiêu gây thương tích, nàng ta lại hơi thấp thỏm, ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ của Ký Vân, liền thở dài: “Chiến tranh là chiến tranh, chỉ cần khai chiến, thì nhất định sẽ có thương vong, ngay từ đầu Bàng Chi Hi và Ninh Vương đã đứng ở hai phía đối lập, từ lâu ta đã nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này. Nếu người chết không phải là Ninh Vương, thì sẽ là Bàng Chi Hi, lần này Bàng Chi Hi có bản lĩnh cao hơn một chút, nếu như hắn…”
Tần Nghi Ninh ngửa đầu hít vào một hơi: “Ta rốt cuộc cũng ích kỷ.”
“Cô nương, người đừng nghĩ nhiều như vậy.” Thụ Lộ ở bên cạnh dịu dàng khuyên nhủ: “Người chỉ là một cô gái nhỏ, những chuyện đại sự như thế này, vốn không phải là điều người có thể kiểm soát được. Chuyện của đàn ông, để họ đi giải quyết đi.”
Tần Nghi Ninh cười khổ nói: “Ngoại trừ cách đó, ta còn có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116341/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.