Bàng Kiêu gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt càng lộ rõ góc cạnh, đôi mi dài chạm tóc mai, đôi mắt phượng sáng ngời nhìn Tần Nghi Ninh dịu dàng như thể muốn dìm người khác vào trong sóng mắt kia, khóe môi cong lên cho thấy lúc này tâm trạng của hắn rất thoải mái.
Tim Tần Nghi Ninh đập thình thịch, mặt đỏ bừng, không dám mở mắt, không nhìn thẳng vào hắn, thấy hắn mặc một chiếc áo choàng ngắn đầy mụn vá, nhìn kỹ lại, nàng thấy dường như bụng hắn có vết máu sẫm màu.
Tần Nghi Ninh nhớ lại vừa rồi lúc hắn ôm lấy nàng, nàng nghe mùi máu tanh xộc vào mũi, vội khẽ vuốt bụng hắn, quả nhiên cảm giác trên tay ẩm ướt.
“Chàng bị thương!” Tần Nghi Ninh thấp giọng kêu lên.
Bàng Kiêu cúi đầu liếc nhìn bụng mình, hơi buồn bã nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, có lẽ vừa vận động mạnh nên chảy chút máu.”
Tần Nghi Ninh vội đẩy hắn ngồi xuống đôn thêu, quay đầu lại nói với Băng Đường: “Muội mau xem vết thương giúp chàng ấy một chút.”
Mặc dù Băng Đường thương tiếc cho cái chết của Ninh Vương, nhưng nàng ta cũng hiểu được chiến tranh dựa vào bản lĩnh mỗi phía, đao kiếm trên chiến trường vốn không có mắt, do đó nàng ta cũng không do dự gật đầu đi lấy rương thuốc lại.
Tần Nghi Ninh nhìn bốn phía xung quanh, cụp mắt nói: “Ở đây không tiện, chàng đi theo ta.”
Khám vết thương đương nhiên phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116340/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.