Cánh tay giơ ra định đỡ Tần Nghi Ninh của Uất Trì Yến liền khựng lại giữa không trung, hắn khom người nhìn mái tóc đen nhánh của cô gái quỳ trước mặt mình, cảm xúc đặc biệt nặng nề, nặng nề không kém lúc biết được thuế lương và bạc trong quốc khố đều bị Thái Thượng hoàng cất giấu.
Khó khăn lắm hắn mới nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn cả đôi, bố trí nàng ở nơi hắn có thể dễ dàng tới được, lẽ nào bây giờ lại thất bại trong gang tấc?
Vừa rồi hắn cùng với Tần Hòe Viễn và An Quốc công rời đi, nhưng trong đầu vẫn hiện ra hình ảnh của nàng lúc lập đàn hỏi trời, hắn nông nóng muốn gặp lại nàng, ở bên nàng, do đó nửa đường viện cớ đuổi khéo hai người kia đi, còn mình thì đi vòng trở lại.
Nào ngờ còn chưa tới biệt viện, hắn đã gặp ngự tiền thị vệ tới chuyển lời.
Sau khi hỏi rõ sự việc, Uất Trì Yến cảm thấy lòng chùng xuống.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải là phải xử lý Hoàng hậu phá đám như thế nào, mà là hoảng hốt nghĩ cách giữ Tần Nghi Ninh lại, nghĩ làm thế nào trấn an nàng.
Thế nhưng trước mắt, dáng vẻ của Tần Nghi Ninh giống như chim sợ cành cong, hoảng hốt lui về phía sau, thực sự khiến Uất Trì Yến luống cuống.
“Nghi Nhi, nàng làm cái gì vậy? Ai có thể không cho nàng đường sống? Nàng…”
“Hoàng thượng!” Tần Nghi Ninh lại lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116343/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.