Nhũ danh này, thật sự đã bao hàm hết mọi kỳ vọng của trưởng bối vào hắn. Đủ có thể thấy được ông ngoại, bà ngoại và mẫu thân Bàng Kiêu yêu thương hắn thế nào.
Chỉ là trong ấn tượng của Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu xưa nay luôn là người cường thế tung hoàng, quả thực khó mà liên kết nổi với cái nhũ danh Đại Phúc thật thà này, không dưng lại khiến người ta thấy buồn cười.
Tần Nghi Ninh không tiện cười luôn trước mặt người lớn nhà người ta, không thể làm gì hơn ngoài cố cảnh cáo mình không được thất lễ, đoạn khuỵu gối hành lễ với Mã thị: “Thái phu nhân an khang.”
“Được được được, mau đến ngồi bên ta đi, trên giường ấm lắm.” Mã thị khẽ đẩy Diêu thị, “Con sang một bên ngồi đi.”
Diêu thị vừa cười vừa dịch sang bên, “Mẹ thiên vị quá đi, vừa thấy cháu dâu là không cần khuê nữ luôn rồi?”
Cái tiếng “cháu dâu” chọc ghẹo này, dù da mặt Tần Nghi Ninh khá dày thì vẫn phải xấu hổ đỏ mặt, chỉ đành khép nép ngồi xuống một bên giường.
Mã thị liền kéo tay Tần Nghi Ninh qua, cười nói: “Thằng ngốc nhà ta này này, vừa về nhà đã luôn mồm Nghi tỷ nhi tốt thế nào, Nghi tỷ nhi thế nọ thế kia, tai ta nghe mà sắp đóng kén luôn rồi. Hôm nay hay rồi, cháu đã tới kinh thành, Đại Phúc cũng không cần chịu khổ tương tư nữa.” Nói xong thì bật cười sảng khoái.
Tần Nghi Ninh chỉ hận không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116246/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.