Bàng Kiêu đứng dậy, có vẻ lo lắng, liền đuổi theo bước chân Diêu thị và Tần Nghi Ninh, hề hề cười bảo, “Hay là để con đi với mọi người nhé, chỉ hai người nói chuyện phiếm với nhau thì chán lắm.”
Diêu thị quay đầu, trừng thằng con trai không chịu thua kém này một cái, “Phụ nữ người ta nói chuyện, con cũng muốn nghe?”
Nhìn thằng cháu ngày thường vừa lạnh lùng vừa sắc bén mà nay lại quýnh quáng đến vậy, tâm trạng Mã thị rất tốt, liền bật cười: “Đại Phúc, lại đây nào, lại đây nói chuyện với bà ngoại, để mẹ cháu và Nghi nha đầu nói riêng với nhau đi, cháu cũng đừng chen vào nữa.”
Mã thị nhanh nhẹn nhảy xuống giường sưởi, kéo Bàng Kiêu ngồi xuống.
Hết cách, lại không thể đẩy Mã thị ra, Bàng Kiêu chỉ biết đần mặt nhìn Tần Nghi Ninh và Diêu thị cười, nụ cười đó muốn bao nhiêu ngờ nghệch thì có bây nhiêu.
Diêu thị vừa tức vừa buồn cười, trừng Bàng Kiêu một cái rồi lại kéo tay Tần Nghi Ninh đi ra.
Tỳ nữ lập tức bước lên khoác áo khoác cho cả hai, chỉnh sửa cho ngay ngắn rồi lại dâng lò sưởi tay đã chỉnh nhiệt độ thích hợp lên.
Bước tới hành lang, nha hoàn bà tử định đi theo thì Diêu thị đã phất tay bảo: “Không cần các ngươi hầu hạ.”
“Vâng.” Đám người hầu đều cung kính hành lễ, lui sang một bên.
Diêu thị và Tần Nghi Ninh chậm rãi men theo lan can
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116244/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.