Dường như hoảng sợ vì thấy Bàng Kiêu tức giận, đôi mắt trong trẻo long lanh nước của Tần Nghi Ninh chớp chớp, dưới ánh sáng của đèn lồng trong bóng đêm, trông rất điềm đạm đáng yêu.
Nhu Nương thấy sức ấn của bàn chân giẫm trên lưng mình hơi lỏng đi, lập tức bò dậy, không dám đánh trả Tần Nghi Ninh trước mặt bao người, nhưng nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ giễu cợt không hề che giấu.
“Nhu Nương tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Tâm Triệt khập khểnh tới đỡ Nhu Nương, quay đầu lại cảm kích nhìn Bàng Kiêu, ánh mắt như thể nếu như hắn không đến, hôm nay bọn họ sẽ bị “nữ ma đầu” giết chết vậy.
Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh vô cùng ăn ý, tuy lúc này hai người đều hiểu suy nghĩ của nhau, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tần Nghi Ninh, hắn vẫn cảm thấy thương xót, cố nén lòng tiếp tục quở mắng: “Trừng mắt làm cái gì? Chẳng lẽ bản vương nói ngươi, ngươi còn dám dị nghị sao?”
Cũng giống như tuyết đọng trên cành cây, những giọt lệ ngập tràn trong mắt Tần Nghi Ninh bị chấn động bởi tiếng quát mắng của Bàng Kiêu, lã chã tuôn rơi.
Liên Tiểu Chúc tức giận rống lên một tiếng “A” xông tới chỗ Bàng Kiêu, đấm đá hắn túi bụi.
Nó nhỏ người, tay chân so với người cao lớn như Bàng Kiêu lại càng ngắn ngủn, hơn nữa trong đầu nó tràn ngập lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được, trong cơn tức giận muốn mắng người, lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116230/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.