Theo đường này một mạch đi tới, mặc dù bề ngoài Lệ Quan Văn nhìn không chớp mắt, nhưng trong thâm tâm ngầm đánh giá nữ tử bên cạnh, trong lòng có một chút suy nghĩ.
Thảo nào Hoàng hậu nương nương nghe tin Tần thị cáo ngự trạng, rốt cuộc cũng bất chấp phụ thân và mẫu thân bị nhốt, vô cùng lo lắng, vẫn sai ma ma bồi giá đắc lực nhất bên người đi ra tra xét. Nếu cô nương này vào cung, thì so về dung mạo sẽ là người đứng đầu trong số các quý nhân chủ tử, nếu có thêm một chút mưu trí nữa thì nhất định có tiền đồ vô lượng.
Thái độ của Lệ Quan Văn đối với Tần Nghi Ninh lại càng thận trọng.
Trước kia khi Lệ Quan Văn còn là một tiểu thái giám trẻ tuổi đã từng bị bắt nạt, ông ta thấm thía nhất đạo lý “Đừng bắt nạt người trẻ tuổi nghèo”, lúc bước lên thềm son, còn không quên nhắc Tần Nghi Ninh: “Tần tiểu thư đợi ở ngoài điện, để ta đi bẩm báo Thánh thượng.”
“Dạ. Làm phiền công công.” Tần Nghi Ninh đáp với nụ cười lễ độ.
Lệ Quan Văn thấy thái độ của nàng rất đúng mực, lễ độ mà không mất đi phong thái, lại nghĩ lần này nàng ta đến là muốn cáo ngự trạng, người bị tố cáo là Trung Thuận thân vương như hung thần kia, một nữ tử như vậy, nào phải người bình thường? Trong lòng ông ta càng thêm coi trọng nàng.
Lệ Quan Văn đi vào bẩm báo, chỉ chốc lát liền đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116182/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.