"Giải thích? Ta không cần nghe ngươi giải thích! Bây giờ ngươi trưởng thành rồi, ý đồ nhiều, lòng dạ cũng thâm sâu lắm rồi, nên có còn xem lời nói của bà già này ra gì đâu! Ngươi phú quý rồi, thăng chức rất nhanh, nhưng cũng vứt hết những phẩm chất tốt nhất trước kia rồi! Làm quan to mà trở thành thế này, thì thà ngươi làm một đầu bếp còn hơn!”
Mã thị ném giày vào người Bàng Kiêu, quay mặt đi: “Xưa nay ta ghét nhất là loại người bội tình bạc nghĩa như ngươi, nếu chuyện này xảy ra sớm mấy năm, ta nổi cáu lên đá ngươi một cước mà ngươi không chết, thì cũng coi như ngươi cường tráng hơn người!”
Bàng Kiêu cầm một chiếc giày của Mã thị, thấy rốt cuộc bà ngoại không đánh nữa, thì thầm thở ra một hơi.
“Bà ngoại, xin bà bớt giận, lần này là cháu và Nghi tỷ nhi cố ý diễn kịch thôi!”
“Lại là cố ý?” Nghe vậy, Mã thị hơi giật mình.
Bàng Kiêu gật đầu, thấp giọng nói: “Hai ngày nay thật sự xảy ra rất nhiều việc, Thánh thượng giăng bẫy muốn hại cháu, chính Nghi tỷ nhi đã giúp cháu nghĩ ra đối sách khiến cháu yên ổn vượt qua tai họa, không những không có tổn thất nào, mà còn thuận lợi nhập các, trở thành Võ Anh Điện Đại học sĩ. Đối với nàng ấy, cháu không chỉ kính trọng mà còn thương yêu, làm sao có thể bội tình bạc nghĩa?”
Bàng Kiêu liền kể việc người nhà Tần gia bị bắt cóc, bọn cướp dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116183/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.