Đột nhiên Tần Nghi Ninh trợn mắt, tức giận môi run run không nói nên lời.
Lý Khải Thiên càng hứng thú hỏi: “Hả? Chưa từng cưỡng bức?”
“Thật sự là chưa từng.” Bàng Kiêu hùng hồn nói: “Là nàng ta chủ động nương thân ở chỗ của thần.”
“Ngươi, ngươi…” Tần Nghi Ninh tức giận nói không nên lời, nước mắt lộp độp rơi xuống như mưa, dáng vẻ như một con thú nhỏ bị thương, nức nở nói: “Ngươi khinh người quá đáng!”
Bàng Kiêu ngạo mạn ưỡn lưng thẳng tắp, chỉ liếc nhìn Tần Nghi Ninh bằng khóe mắt, như thể nàng là con kiến hôi nào đó rơi xuống cõi trần này, hoàn toàn không đáng để hắn mảy may chú ý. Vẻ khinh thường trên gương mặt khôi ngô góc cạnh rõ ràng của hắn càng thêm lạnh lùng, khóe môi cong lên trào phúng, trong lúc khép mở liền phun ra những lời châm biếm, khiến người ngã xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Thân thể Tần Nghi Ninh run rẩy như lá cây bị gió táp mưa sa, thoạt nhìn thực sự rất đáng thương.
Lý Khải Thiên ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Bàng Kiêu bằng ánh mắt chế nhạo.
Hình như cảm nhận được, Bàng Kiêu quay đầu lại nhìn về phía Lý Khải Thiên, trong ánh mắt không kịp thu lại vẻ thương xót và căm hận chợt lóe lên rồi biến mất. Phát hiện ánh mắt của Lý Khải Thiên, Bàng Kiêu chật vật ho khan một tiếng, che giấu sự xấu hổ.
Lý Khải Thiên nhìn hai người, lòng cảm thấy sảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116179/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.