Vẻ hiếu kỳ trong mắt thiếu phụ họ Lục kia cực kỳ rõ ràng, quan sát Tần Nghi Ninh thẳng thừng không chút nào che giấu, ánh mắt tràn ngập vẻ gây hấn. Dáng vẻ kiêu căng của nàng ta còn hơn một Trưởng Công chúa như Lý Hạ Lan. Từ thần thái hiện giờ của nàng ta, có thể thấy được, cô gái này là một thiên chi kiêu nữ sinh ra đã ngậm thìa vàng, e rằng cả đời này chưa từng gặp phải điều gì không được như ý.
Vừa suy nghĩ, Tần Nghi Ninh vừa bước xuống xe ngựa, hành lễ với hai người.
Với tư cách là Trưởng Công chúa, đương nhiên là Lý Hạ Lan kiêu ngạo nhận lễ của Tần Nghi Ninh.
Nhưng thiếu phụ kia cũng phản ứng giống như Lý Hạ Lan, cũng không hoàn lễ, chỉ hất cằm lên, thờ ơ nhìn Tần Nghi Ninh.
“Từ lâu đã nghe nói tiểu thư Tần gia vô cùng xinh đẹp, hôm nay gặp, đúng là cả ta cũng không bằng, quả thật là…” Đôi môi đỏ mọng hé ra, tặc lưỡi, tìm không được từ thích hợp để miêu tả, nhưng nàng ta cũng không cảm thấy lúng túng, cười nhẹ một tiếng, nói như ban ơn: “Ngươi có thể gọi ta là Lục phu nhân.”
Đây quả thật là một nữ tử có địa vị cao theo họ mẹ, bằng không, nữ tử đã lấy chồng mà tự xưng là phu nhân thì phải mang họ chồng.
Tần Nghi Ninh cụp mắt, ngoan ngoãn nói: “Lục phu nhân.”
“Ừ.” Dường như Lục phu nhân rất hài lòng đối với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116177/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.