Đoàn người theo xa xa phía sau Yên Quận vương và Cố Thế Hùng, thường xuyên cho thám báo đi trước dò đường, xác định chính xác phương hướng. Nếu phát hiện đối phương dừng lại, đội ngũ hơn ba trăm người của bọn họ, cũng liền dừng lại để tránh chạm mặt trên đường.
Cứ lúc đi lúc dừng như vậy bốn năm ngày, Bàng Kiêu cũng thả tổng cộng mười mấy bồ câu đưa thư.
Ban đầu Vưu Mãnh còn thắc mắc, nhưng chỉ cần Bàng Kiêu lạnh lùng liếc nhìn, ném ra một câu “Mật báo là theo sự phân phó của Thánh thượng” liền xua được Vưu Mãnh đi chỗ khác. Do vậy sau đó Vưu Mãnh cũng quen với chuyện đó, không hỏi nữa.
“Cấp báo!” Lại một đội thám báo dò đường trở về, vẻ mặt hơi kích động đi tới trước ngựa Vưu Mãnh, hạ giọng nói: “Tướng quân, đối phương vừa đi vào một địa đạo.”
“Hả?” Vưu Mãnh phấn khích, mắt sáng ngời, lập tức xoay người xuống ngựa, nói: “Ngươi đã nhìn rõ ràng rồi? Không mất dấu chứ? Ngươi xác định là bọn họ không xuống địa đạo đào tẩu chứ?”
“Bẩm tướng quân, bọn ta vẫn theo xa xa phía sau, cũng không khiến đối phương chú ý. Hiện giờ bọn ta đã để lại mấy người trông chừng ở phụ cận, đã tìm kiếm xem còn có lối ra nào khác ở xung quanh địa đạo không.”
“Tốt, tốt lắm!” Vưu Mãnh cười ha hả, lại thấp giọng dặn: “Ngươi làm rất tốt. Nhớ coi chừng cái miệng của ngươi đó!”
“Dạ!” Thám báo nghiêm mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115990/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.