"Đang lúc thanh thiên bạch nhật thế này, chàng nói cái gì vậy?”
Tần Nghi Ninh trừng mắt, mới hiểu ra ý tứ của Bàng Kiêu, lập tức hai gò má ửng đỏ, đưa tay véo cánh tay hắn một cái.
Đối với Bàng Kiêu, sức véo của nàng cũng không hơn muỗi đốt bao nhiêu, hắn ôm vòng eo thon nhỏ của nàng, ngửi mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên người nàng, cái thân thể ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh khiến Bàng Kiêu bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hắn kề mũi vào gáy Tần Nghi Ninh hít sâu một hơi, giong khàn khàn nói: “Nghi tỷ nhi, nàng thơm quá!”
Tần Nghi Ninh e thẹn đẩy hắn ra: “Chàng đừng như vậy, chúng ta đang ở trên xe ngựa mà!”
“Ta biết, ta chỉ ôm nàng một cái thôi!” Bàng Kiêu vòng cánh tay cứng như sắt ôm nàng đặt ngồi lên cặp đùi rắn chắc của mình, bàn tay to không cầm lòng được, bắt đầu không thành thật: “Người nàng vừa thơm, vừa mềm, ta rất thích.”
Tần Nghi Ninh thở gấp, hoảng hốt đẩy bàn tay “làm loạn” của hắn ra: “Chàng đừng làm như vậy!”
“Suỵt, đừng lên tiếng!” Hắn tìm đến môi nàng, khẽ cắn.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, màn xe khép chặt, che khuất cảnh tượng bên trong.
Khi đi tới một thôn xóm nọ, mọi người cần đỗ xe tìm nơi ngủ trọ, phó tướng Vu Mãnh mới giật mình phát hiện hai người ngồi trong xe không phải là Uất Trì Yến và Cố Thế Hùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115991/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.