Cố Thế Hùng nhìn Uất Trì Yến chán nản ngồi trên rương bạc, sống mũi cay cay, những giọt lệ già nua lập tức tuôn rơi, quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng, ngài đừng buồn giận vì những chuyện vụn vặt như thế này, có hại cho sức khỏe. Hôm nay chúng ta tự do rồi, lại đứng trên mảnh đất của Đại Yên, ngài còn có số của cải to lớn này, muốn Đông Sơn tái khởi cũng là trong tầm tay. Cựu thần tin rằng sau này sẽ có rất nhiều bề tôi cùng hoàng thượng khôi phục Đại Yên ta.”
Mũi sụt sịt, Uất Trì Yến xúc động đứng lên, hai tay nâng Cố Thế Hùng dậy: “Cố ái khanh, sự trung thành của khanh khiến trẫm rất cảm động. Chỉ là, trẫm xin lỗi khanh, lần này xuất hành, để tránh bị Lý Khải Thiên nghi ngờ, trẫm đã không thể đưa Thường Nhi đi cùng, càng không thể đưa gia quyến còn lại của Cố gia đi theo.”
Sau khi Cố Thế Hùng tìm đến chỗ hắn, hai người bí mật mưu tính kế hoạch hành động lần này, trong lòng Uất Trì Yến không có ngày nào yên ổn.
Mỗi ngày hắn đều bị dày vò trước sự lựa chọn, nếu hắn bỏ đi, những thần tử đi theo hắn, sẽ như thế nào? Rồi còn Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường vốn theo hắn không rời bước, sẽ như thế nào?
Thế nhưng một câu “Người làm nên đại sự không câu nệ tiết tiết” rốt cuộc đã thuyết phục được hắn.
Uất Trì Yến biết mình không phải là người có đủ thông tuệ, thậm chí ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115986/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.