Bàng Kiêu nắm chặt tờ thánh chỉ màu vàng, giận dữ quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Thế Hùng.
Nhưng Tần Nghi Ninh đã trước một bước, nói: “Trước tiên Cố lão đại nhân nên nghĩ xem thất bại trong gang tấc là thế nào. Đúng rồi, lão đại nhân cũng có thể ngẫm lại, cảm thấy hành động ích kỷ hại Yên Quận vương tới nông nỗi này là thế nào. Yên Quận vương vốn có thể sống một cuộc đời bình an, bây giờ đã bị dã tâm của đại nhân phá hỏng hoàn toàn! Cảm nhận như thế nào khi không những đại nhân làm tan cửa nát nhà, mà còn làm hại chủ tử, mất cả chì lẫn chài như thế này? Dễ chịu chứ?”
“Ngươi! Tiện nhân!”
“Không dám nhận. So với lão nhân gia như ngài, giẫm đạp cả chủ tử để trèo lên cao, thì ta còn kém xa lắm.” Tần Nghi Ninh vịn Bàng Kiêu đứng lên.
Cố Thế Hùng tức nghẹn đến mức ho khan, đám ngực thở hổn hển.
Lời lẽ của Tần Nghi Ninh thật sự là chọc đúng tâm can của ông ta. Một cựu thần như Cố Thế Hùng, không màng tiền bạc, chỉ muốn lưu danh sử sách. Nếu là thời thái bình, có thể làm một hiền thần suốt đời phò tá minh quân, đương nhiên là rất tốt, nhưng trong thời loạn thế, có thể làm một bề tôi tài năng bình định thế cuộc, thì càng thể hiện giá trị của bản thân.
Từ đầu khi Đại Yên mất nước, ông ta luôn nghĩ làm sao có thể lợi dụng kho báu kia, liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115983/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.