Bàng Kiêu cười nhạt: “Quá khen rồi, về thủ đoạn chơi xấu, bản vương còn thua kém Vưu tướng quân một bậc!”
“Ngươi! Ta chơi xấu lúc nào?”
“Giữ chặt kho báu của Thánh thượng, lại cố chấp tự xem mình là bề tôi tín nhiệm nhất của Thánh thượng, lợi dụng binh quyền trong tay muốn trộm kho báu, còn chụp mũ lên đầu bản vương, còn không phải là chơi xấu, thì là cái gì?”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Vưu Mãnh bị chọc tức giậm chân, chỉ vào Bàng Kiêu liền mắng: “Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia thì rất giỏi rồi, còn ai không biết nội tình của ngươi! Hôm nay không có binh quyền trong tay mà ngươi còn càn rỡ như vậy, trước kia thống lĩnh Hổ Bí quân, trước mặt Thánh thượng ngươi còn càn rỡ đến mức nào nữa! Thảo nào Thánh thượng tước binh quyền của ngươi!”
Câu này chọc đúng nỗi đau của Bàng Kiêu. Nếu như mấy câu trước đó đều là diễn, thì cảm xúc mà câu này gây nên, cũng phát ra từ đáy lòng.
Hổ Bí quân là tâm huyết của Bàng Kiêu, binh tướng ở đó đều là huynh đệ từng vào sinh ra tử với hắn. Thế mà chỉ với một câu nói của Lý Khải Thiên, Hổ Bí quân liền giao cho người khác! Cho dù là người có khoan dung độ lượng cỡ nào, cũng không cam lòng, huống chi Bàng Kiêu còn luôn bị nghi ngờ như vậy.
Vẻ mặt bình tĩnh, Bàng Kiêu không tiếp tục tranh cãi với Vưu Mãnh, chỉ kéo tay Tần Nghi Ninh, đẩy Vưu Mãnh ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115982/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.