Tần Nghi Ninh nghe vậy hơi kinh ngạc, “Chàng đã sắp xếp người?”
“Đúng vậy, lúc đi ta chỉ lo chúng ta sẽ mất liên lạc với bên ngoài, khi đó tin tức gì cũng không biết, há chẳng phải kẻ mù mắt điếc tai mặc người ta định đoạt? Thế nên ta đã chuẩn bị người sẵn, đặt ở bên cạnh nhạc phụ. Nhạc phụ là người cực kì thông minh, biết lúc nào thì nên đưa tin gì cho ta. Nhạc phụ phụ trách tìm thông tin, người của ta phụ trách đưa tin. Như vậy mới có thể bảo đảm chúng ta sẽ biết tin tức đáng tin nhất trong kinh thành.”
Tần Nghi Ninh càng ngạc nhiên hơn, không ngờ chuyện này còn có sự tham gia của Tần Hòe Viễn.
“Chàng bàn với phụ thân lúc nào mà lại không nói cho thiếp.”
“Thật không dám giấu, ý này mới đầu còn là nhạc phụ nói với ta trước nên ta mới nghĩ ra. Nghi tỷ nhi, nhạc phụ thực sự rất lợi hại, tâm tư kín đáo lại giỏi mưu lược. Nói thật, tất cả mưu sĩ phụ tá của ta cộng lại cũng không địch lại một nhạc phụ đại nhân.”
Tần Nghi Ninh nhận ra Bàng Kiêu thật lòng kính nể Tần Hòe Viễn, không phải chỉ vì dỗ nàng nên mới cố ý nói như vậy.
Tần Hòe Viễn là người cha tốt, và quả cũng không hổ với danh xưng “Trí Phan An”. Với Tần Nghi Ninh, Tần Hòe Viễn vẫn luôn là kiêu ngạo của nàng, là hậu thuẫn giúp nàng có thể yên tâm xông thẳng về trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115961/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.