Tần Nghi Ninh dẫn Băng Đường và Ký Vân đi thẳng ra đằng trước.
Băng Đường thấp giọng nói: “Vương phi, ta thấy người nhà này đúng là toàn người phúc hậu. Tạm thời ở lại đây cũng coi như an toàn.”
“Phải, ít nhất không cần lo lắng họ sẽ lén lút làm chuyện gì xấu.” Tần Nghi Ninh thấp giọng nói, “Nhưng tình hình bên ngoài vẫn quá mức hỗn loạn. Ta lo bên ngoài sẽ xảy ra vấn đề.”
Ký Vân nói: “Vương gia đã lệnh Tinh Hổ vệ và bốn người Kinh Trập đi chuẩn bị phòng thủ rồi, Hổ Tử cũng tuần tra bên ngoài dò xét tình hình, người của Long Tương quân hiện đều đã nghe lời Vương gia, cũng có thể ứng phó một vài tình huống đột phát.”
“Vậy thì tốt, nhưng tình hình vẫn chưa thể lạc quan. Bây giờ dân chúng vẫn chưa biết việc Vương gia làm đại sứ tới cứu nạn thiên tai, nhưng một khi để dân chúng biết người tới mà lại không mang theo lương thảo thuốc men, đến lúc đó tình cảnh sẽ không còn thái bình như bây giờ.”
Ký Vân nghe lại gật đầu nặng nề, Băng Đường bất đắc dĩ nói nhỏ: “Thiên hạ đúng là đen hơn quạ. Xui xẻo nhất vĩnh viễn là dân chúng.”
Tần Nghi Ninh thở dài.
Tuy lúc trước Lý Khải Thiên có tính kế Bàng Kiêu, nhưng đại đa phần vẫn chưa hồ đồ đến mức ấy.
Nhưng lần này có chuyện kho báu, Lý Khải Thiên thật sự mờ mắt, mới làm ra chuyện coi kho báu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115963/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.