"Thằng cháu trời đánh!!"
Bà Lê tức không tả nổi nhưng nhìn hắn bà lại càng tức hơn, cái nết mặt kiêu ngạo này bà nhớ anh hai của bà đâu có dạy cũng đâu có làm đâu mà sau con trai anh hai bà lại trương ra cái bộ mặt này không biết nữa.
Nhưng dù tức là thế, bà vẫn rất muốn nhận thiệp cưới của hắn và cô nên chỉ có thể gật đầu xem như đồng ý lời thỏa thuận này. Bà vẫn phải tiếp tục trông nhóc tì con, bé Cam rất ngoan nên bà không thấy khó chịu khi chăm, chỉ là bà thấy hai người họ ít dành thời gian cho con cái nên mới mắng cho một trận mà thôi.
Lý Cao Minh hài lòng trước cái gật đầu của bà, cả hai sau đó cũng ngồi lại nói chuyện với bà khá lâu, công việc của ngày mai ngày mai sẽ làm tiếp còn bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.
Lưu Triều Hân đã lâu không ôm con trai nên cứ muốn ôm bé mãi, bé Cam cũng rất muốn bên cạnh mẹ nhưng ông bố lại bế bé khỏi tay mẹ để bà Lê đưa về nhà.
Mặc dù không muốn nhưng cô cũng chỉ có thể vẫy tay chào tạm biệt. Đến khi cánh cửa đóng lại thì nụ cười trên môi cô cũng vụt tắt, cô quay sang nhìn hắn rồi dùng tay nhéo vào thắt lưng hắn, dù có mặc áo nhưng cái cảm giác đau rát vẫn cứ mạnh mẽ trong người hắn.
"A vợ ơi, em làm gì vậy!"
Hắn bất ngờ không kịp phản kháng liền la lên, Lưu Triều Hân vẫn không buông mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cam-mami-cua-con-lai-gian-roi-/3377193/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.