Cuối cùng, chuyến công tác cũng kết thúc khi hai bên đã thỏa thuận xong hợp đồng.
Cô xoa xoa mặt Giang Tùy.
“Ngoan ngoãn ở đây đợi em. Em về khách sạn một chút.”
Giang Tùy nắm lấy tay cô hôn lên, không mè nheo như thường ngày.
“Ừm! Nhưng không được ở lại đó.”
Lục Niệm Từ bắt đắc dĩ gật đầu, anh không nháo là tốt rồi.
“Được rồi! Em hứa. Còn nữa, tay anh không được ngâm nước.”
Giang Tùy cười cười.
“Lăn lộn cả đêm rồi còn không sao. Em lo lắng cho anh như vậy à.”
“Giang Tùy! Anh vô sĩ.”
Lục Niệm Từ thật sự là tức chết với Giang Tùy. Cô không muốn nói tiếp nữa.
“Buông tay ra!”
Giang Tùy càng ôm chặt lấy eo cô. Cọ cọ mặt lên bụng nhỏ.
“Niệm Từ! Em thơm quá. Cho anh ôm một chút nữa đi.”
Lục Niệm Từ thật sự cạn lời. Mới vừa nghĩ anh không bám dính mình giờ lại nữa rồi. Cô vuốt ve mái tóc anh.
“Em về sắp xếp hành lý rồi đến đây cùng anh. Nằm ngủ một giấc khi thức dậy là em đã về đến.”
Lúc này, Giang Tùy mới nới lỏng tay ra.
“Anh chờ em!”
Cuối cùng, cô cũng ra được đến cửa. Cô quay lại nhìn anh. Đúng là cô bị Giang Tùy làm cho điên theo mất.
Cánh cửa vừa khép lại.
Giang Tùy lúc này mới vuốt lại mái tóc, đứng dậy lấy áo khoác vắt lên vai.
“Mẹ nó! Ông đây sẽ cho bọn mày biết đánh nhau là thế nào.”
[…]
Lục Niệm Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3419948/chuong-37.html