Khu phố Tây, hẻm số một.
Bọn người ngày hôm qua chặng đường Lục Niệm Từ đang ngồi trên ghế của quán nước nhỏ. Vừa uống bia vừa cười ha hả kể về món hời mình vừa kiếm được.
“Tao công nhận bọn có tiền đúng là rất vớ vẩn. Nhưng con nhỏ đó nhìn ngon thật. Nếu mà…”
Nói đến đó, hắn ta lại chậc một tiếng đầy tiếc nuối.
Rồi lại uống một ngụm nói tiếp.
“Cũng nhờ đó bọn mình mới có một khoảng. Không biết ở đâu nhào ra một tên nhóc. Hừ! Do ông đây nể tình nó còn nhỏ nếu không…”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cho cả bọn ngẩn người.
“Không thì sao?”
Ánh mắt hướng về phía đầu con hẻm.
Bóng người cao gầy kéo dài dưới mặt đường, do ánh sáng che khuất nên không thể nhìn thấy rõ được mặt.
Tên cầm đầu đứng dậy quát, mặc dù trong lòng đã rung lên bần bật rồi. Giọng nói này với tên xém bẻ gãy tay hắn ngày hôm qua khá giống nhau. Nhưng dù sao cũng lăn lộn nhiều năm tất nhiên hắn sẽ không để lộ ra ngoài.
“Thằng nhóc kia! Mày là ai? Dám một mình đến đây gây sự, không sợ chết à.”
Nghe vẫn chưa oai phong lắm hắn ta bèn thêm vài câu.
“Nể tình bọn ta đang vui nên không chấp nhặt với một đứa vô danh tiểu tốt. Đi đi!”
Bọn đàn em nghe vậy liền tán thưởng.
“Đại ca đúng là đại nhân đại lượng.”
Hắn ta chưa kịp cười đã phải nuốt nước bọt.
“Ông đây chưa từng biết chữ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3419949/chuong-38.html