Tần Thế Nam không ngờ địa điểm mà Lý Tường Vũ cung cấp lại gần với vị trí mà cảnh sát vừa tra được đến vậy. Hai ngày sau, vào buổi chiều, đoàn cảnh sát bí mật di chuyển đến địa điểm hẹn, mang theo Tần Thế Vỹ đã bị còng chặt hai tay.
"Ba!"
Vừa trông thấy Lý Tường Vũ, Tần Thế Vỹ lập tức lớn tiếng gọi. Gương mặt anh ta tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy khiến Lý Tường Vũ không khỏi bừng bừng tức giận. Nhìn con trai bị áp giải như một tội phạm, ông ta hận không thể lập tức xử lý toàn bộ đám cảnh sát trước mặt.
"Thả Thế Vỹ ra!" Lý Tường Vũ gắn giọng, ánh mắt sắc bén quét qua từng người.
Tần Thế Nam đứng giữa vòng vây của cảnh sát, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông lạ mặt. Dù chưa từng gặp, nhưng khí chất quyền uy và ánh nhìn lạnh lẽo của ông ta khiến anh không khó để đoán: Đây chính là người đứng đầu Hắc Vũ Bang.
Tuy nhiên, lúc này danh tính của ông ta không quan trọng. Tần Thế Nam chỉ có một mục tiêu duy nhất. Anh cất giọng trầm, đầy căng thẳng:
"Tinh Dương đâu?"
Lý Tường Vũ đứng giữa đám người mặc đồ đen, mỗi kẻ đều mang theo vũ khí, sự nguy hiểm tỏa ra từ nhóm này không thể xem thường. Ông ta nhếch mép, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Chưa chết. Nhưng nếu muốn gặp, thả Thế Vỹ ra trước. Khi tao rời khỏi đây an toàn, mày sẽ được gặp cô ta."
Tần Thế Nam siết chặt nắm tay, từng khớp ngón tay trắng bệch, nhưng ánh mắt anh vẫn giữ vững sự bình tĩnh, ẩn sâu trong đó là cơn giận dữ cuộn trào. Anh bước lên một bước, giọng nói trầm ổn vang lên, từng từ sắc lạnh như lưỡi dao cứa vào bầu không khí căng thẳng:
"Tôi muốn thấy cô ấy an toàn."
Lý Tường Vũ nhếch mép cười, tiếng cười khinh miệt và đầy khiêu khích vang lên giữa không gian yên ắng:
"Mày không có quyền ra điều kiện với tao. Nhưng thôi, tao sẽ cho mày chút lòng tin. Đưa người của mày đến chỗ cô ta đi. Đừng hòng giở trò, nếu không..." Ông ta ngừng lại, ánh mắt như mũi dao cắm thẳng vào Tần Thế Nam, không cần nói tiếp cũng đủ khiến ai nấy rợn người.
Tần Thế Nam không hề do dự. Anh đáp lời bằng giọng kiên quyết, như một lời thề với chính mình:
"Tôi sẽ đến đó."
Những lời nói dứt khoát như đập tan mọi sự nghi ngờ, anh không sợ nguy hiểm, không quan tâm đến những gì có thể xảy ra. Điều duy nhất anh muốn bây giờ, là đưa cô trở về và phải...còn sống
Cảnh sát trưởng bước đến gần Tần Thế Nam, đặt tay lên vai anh như muốn ngăn cản. Giọng ông thấp và nghiêm trọng:
"Không được hành động liều lĩnh. Chúng ta còn phương án khác. Đi một mình vào đó chẳng khác nào tự đưa đầu vào miệng cọp"
Nhưng Tần Thế Nam không quay đầu lại, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Lý Tường Vũ và đám thuộc hạ của ông ta. Anh chỉ nói, từng từ rành mạch, như không cho ai có cơ hội phản đối:
"Không còn thời gian để chờ đợi. Nếu tôi không đi, cô ấy sẽ chết.
Sự cương quyết trong lời nói của anh khiến cảnh sát trưởng khựng lại. Sau một khoảnh khắc im lặng, ông gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng:
"Được, chú ý an toàn"
Lý Tường Vũ nhếch môi cười khẩy, nhìn Tần Thế Nam đầy khinh thường:
"Tao thích cái thái độ này. Nhưng nhớ lấy, tao mà thấy bất kỳ dấu hiệu nào của đám cảnh sát vô dụng kia, người phụ nữ của mày sẽ không còn cơ hội để sống sót."
Tần Thế Nam siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh như sắt thép. Anh gật đầu, không nói thêm lời nào mà bước thẳng tới chiếc xe mà thuộc hạ của Lý Tường Vũ đã chuẩn bị.
Cả đội cảnh sát nhìn theo bóng lưng anh, không ai nói gì, nhưng ai nấy đều cảm nhận được sức nặng của bầu không khí. Đây không chỉ là một nhiệm vụ giải cứu con tin, mà còn là một cuộc chiến tâm lý đầy cam go.
Tần Thế Nam bước lên xe, cửa đóng lại với tiếng "cạch" nặng nề. Anh ngồi yên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tinh Dương, đợi anh. Anh nhất định sẽ đưa em ra khỏi đó.
Sau khi Tần Thế Nam rời khỏi, Lý Tường Vũ cười lớn một cách mỉa mai và thỏa mãn. Ông ta đưa tay làm động tác như khẩu súng, nhằm thẳng vào cảnh sát trưởng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự uy hiếp:
"Thả Thế Vỹ ra."
Cảnh sát trưởng cau mày, kiên quyết:
"Không được. Chúng tôi chưa thấy người."
Tần Thế Vỹ, giọng khản đặc vì căng thẳng và lo sợ, vội cất tiếng cầu cứu: "Ba! Cứu con!"
Lý Tường Vũ liếc nhìn con trai, nụ cười trên môi càng thêm đắc ý. Ông ta như đang thưởng thức trò chơi quyền lực mà mình làm chủ, rồi nói bằng chất giọng đầy tự tin: "Yên tâm đi con trai, sẽ không sao cả"
Dứt lời, Lý Tường Vũ vỗ tay vài cái. Từ trong bóng tối, đám người áo đen bước ra, áp giải một người phụ nữ tiến lên phía trước. Cả đội cảnh sát lập tức khựng lại, ánh mắt căng thẳng.
Người phụ nữ bị trói chặt, dáng vẻ tiều tụy. Khuôn mặt cô tái nhợt, đầy những vết bầm tím, và đôi mắt phảng phất nỗi đau nhìn về phía đồng đội. Mỗi bước đi của cô đều chậm chạp, run rẩy, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể quật ngã.
Lý Tường Vũ bật cười lớn, tiếng cười đầy khinh miệt và chế nhạo: "Phái người trà trộn vào Hắc Vũ Bang làm tay trong? Đúng là trò hề! Tất cả hành động của chúng mày, tao đều nắm trong lòng bàn tay. Giờ thì hay rồi, trong tay tao có đến ba con tin. Thả Thế Vỹ ra, nếu không, tao thề rằng cô gái này, thằng nhóc con Tần Thế Nam đều và cả con tình nhân không thoát khỏi cái chết!"
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn bi thương. Giọng cô khàn đặc, đứt quãng như cố kìm nén nước mắt:
"Xin lỗi mọi người... là tôi đã thất bại."
Cảnh sát trưởng siết chặt tay, nhưng chưa kịp nói gì, Lý Tường Vũ đã cất giọng đầy vẻ mỉa mai:
"Đủ rồi! Đây không phải lúc để khóc lóc hay diễn trò tình cảm! Thả con trai tạo ra ngay lập tức!"
Nói dứt câu, ông ta chĩa khẩu súng lên trời và bóp cò, tiếng súng nổ vang rền, đe dọa và đầy nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]