Tiếng súng chói tai vang lên khiến mọi người rùng mình. Không khí căng thẳng bao trùm, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lý Tường Vũ. Ông ta nhếch mép cười
lạnh, tay cầm súng giơ lên cao, ánh mắt sắc bén như muốn cắt xuyên qua tất cả:
"Đừng ép tao phải bắn thêm phát nữa. Tao không nói đùa đâu."
Cảnh sát trưởng giữ vẻ điềm tĩnh, dù trong lòng cũng đang sôi sục lo lắng. Ông cất giọng trầm ổn, rõ ràng:
"Lý Tường Vũ, nếu ông làm hại bất kỳ ai, ông sẽ không còn đường lui. Chúng tôi chỉ muốn đổi người, không cần thêm đổ máu"
Lý Tường Vũ bật cười, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Đừng nói với tao mấy lời nhân nghĩa thối nát đó. Tao chỉ cần con trai tạo. Còn lại? Tất cả đều có thể chết."
Tần Thế Vỹ cất giọng khản đặc, mang theo chút run rẩy:
' Ba, thả họ ra đi. Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, con không muốn ở trong tay đám người này thêm một giây phút nào nữa. "
Lý Tường Vũ trầm ngâm trong giây lát, ánh mắt sắc bén như đang cân nhắc lợi hại. Giữ lại con bé cảnh sát vô dụng này chẳng mang lại lợi ích gì, còn con trai ông, đó mới là thứ đáng quan trọng hơn.
Cuối cùng, Lý Tường Vũ hạ giọng ra lệnh:
"Thả Thế Vỹ ra. Nhưng nhớ, chỉ một bước sai lầm thôi, tất cả chúng mày sẽ chết."
Lời nói vừa dứt, hai tên thuộc hạ lập tức kéo cô cảnh sát, tay chân run rẩy, bước về phía đội cảnh sát. Ánh mắt cô gái chạm vào cảnh sát trưởng, như muốn nói điều gì đó nhưng không thốt nổi một lời.
Cảnh sát trưởng khẽ gật đầu, ra hiệu cho thuộc hạ tiến lên đón người. Đội hình vẫn giữ chặt, không một ai dám lơ là.
Lý Tường Vũ mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt xoáy sâu vào cảnh sát trưởng.
"Giờ thì, tao muốn thấy Thế Vỹ an toàn bước về phía tạo. Nếu có trò gì, đừng trách tạo không báo trước."
Theo lệnh của cảnh sát trưởng, Tần Thế Vỹ được mở còng. Anh ngay lập tức rời khỏi vòng vây cảnh sát, tiến nhanh về phía Lý Tường Vũ. Ở phía đối diện, cô cảnh sát bị bắt giữ trước đó cũng được đưa ra. Hai người lướt qua nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, như thể chỉ là hai mảnh ghép của một cuộc trao đổi lạnh lùng.
"Tốt lắm, con trai, lại đây" Lý Tường Vũ nói, ánh mắt sắc lạnh nhưng lóe lên chút hài lòng.
Tần Thế Vỹ chạy về phía ông, trong khi cảnh sát nhanh chóng kiểm tra tình trạng của đồng đội vừa được giải thoát.
"Tố Tố, cô ổn chứ?" Một người lên tiếng hỏi, giọng đầy lo lắng.
Cô gái khẽ gật đầu, giọng bình tĩnh: "Tôi không sao."
Nhưng giữa lúc không khí căng thẳng vẫn bao trùm, Lý Tường Vũ bất ngờ nhận được một cuộc gọi. Ông cau mày bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt, như thể người nói đã kiệt sức:
"Ông chủ... không chỉ có một tay trong... tên đi cùng tôi cũng là người của cảnh sát. Hắn và Tần Thế Nam đã bắn tôi bị thương... rồi chạy đến nhà kho cứu người...
Lý Tường Vũ sững người, sắc mặt tối sầm lại. Trong tích tắc, cơn giận dữ bùng lên dữ dội.
"Khốn kiếp!" Ông hét lớn, tay siết chặt chiếc điện thoại rồi đập mạnh xuống đất. Chiếc điện thoại vỡ nát, âm thanh lanh lảnh như nhấn chìm toàn bộ bầu không khí.
Đám thuộc hạ xung quanh ngơ ngác, không dám lên tiếng. Cả đội cảnh sát lập tức nâng cao cảnh giác, ánh mắt không rời khỏi Lý Tường Vũ.
Cảnh sát trưởng đứng đó, ánh mắt sắc bén, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng:
"Ông đã thua rồi, Lý Tường Vũ."
Người của Hắc Vũ Bang bất ngờ khai hỏa, mở màn cho một trận chiến khốc liệt. Tiếng súng vang rền cả khu rừng, buộc đội cảnh sát phải nhanh chóng nấp sau cửa xe và những thân cây lớn để tránh đạn.
Nhưng giữa làn mưa đạn, Lý Tường Vũ lại không hề tỏ ra nao núng. Thay vì ẩn nấp, ông ta từ tốn rút từ túi áo ra một thiết bị nhỏ, trên đó có một nút bấm màu đỏ chói.
"Muốn chết à? Chỉ cần tao nhấn nút, quả bom này đủ để chôn sống tất cả chúng mày!"
Lời đe dọa khiến không khí đóng băng. Cảnh sát ngay lập tức ngừng bắn, ánh mắt đầy căng thẳng đổ dồn vào tay ông ta. Lý Tường Vũ cười lạnh, nhanh chóng kéo Tần Thế Vỹ lên xe.
"Chúng ta đi!"
Đám thuộc hạ của ông ta cũng rút lui theo sau, nhưng trước khi rời đi, chúng không quên quay lại bắn thêm vài phát vào phía cảnh sát. Một vài người bị thương nặng, máu thấm đỏ mặt đất.
"Lũ cảnh sát ngu ngốc, tạm biệt!" Một tên hét lên, giọng đầy khinh miệt, rồi chiếc xe nhanh chóng lao đi, biến mất vào bóng tối.
Khi tiếng động cơ đã xa, một viên cảnh sát lên tiếng, giọng đầy sốt ruột: "Không đuổi theo sao?"
Cảnh sát trưởng bình tĩnh ra lệnh: "Sẽ có người của chúng ta theo sát ở đường lớn. Chúng ta không cần truy đuổi trực tiếp. Mau rời khỏi đây, nhanh!"
Trong khi đó, trên xe, Lý Tường Vũ ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt đắc chí. Ông ta mân mê chiếc nút bấm trên tay như đang thưởng thức trò chơi của mình.
Tần Thế Vỹ không giấu được lo lắng, cất tiếng hỏi: "Ba định kích nổ thật sao?"
Lý Tường Vũ khẽ lắc đầu, ánh mắt sắc lạnh: "Không, ba có thứ thú vị hơn. Con có muốn xem không?"
Một tên thuộc hạ nhanh chóng đưa điện thoại cho Lý Tường Vũ, trên màn hình hiển thị số của Tần Thế Nam. Ông ta nhếch mép cười, giọng nói đầy khiêu khích vang lên.
' Tần Thế Nam
Tần Thế Nam giữ bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng trong giọng nói không thể che giấu:
“Ông muốn gì?”
Lúc này, anh và viên cảnh sát kia đã tiến rất gần đến nhà kho nơi Tinh Dương
bị nhốt. Niềm hy vọng giải cứu cô tràn ngập trong lòng anh. Nhưng Lý Tường Vũ đã chuẩn bị một cái bẫy chết người, ánh mắt sắc lạnh khi đáp lại:
“Nếu mày nghĩ đến đây là thắng thì tao xin chia buồn. Mày biết mày đang đến đâu không? Gần nhà kho rồi chứ?”
Cảnh sát bên cạnh ngay lập tức đạp phanh, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác.
“Ông định làm gì?” Tần Thế Nam hỏi, giọng anh càng thêm gấp gáp.
Lý Tường Vũ cười nhạt, giọng lạnh lùng vang qua đầu dây: “Mày có ba phút. Sau ba phút, nhà kho sẽ nổ tung. Hạ Tinh Dương sẽ vùi thây trong đó. Bây giờ bắt đầu đếm ngược... 3... 2... 1...
Dứt lời, ông ta cúp máy, bấm vào nút màu đỏ trên tay. Màn hình nhỏ trên thiết bị bắt đầu hiện thời gian đếm ngược: 3:00, 2:59, 2:58...
“Ba, ba đang làm gì vậy? Ba định giết Tinh Dương sao?” Tần Thế Vỹ hét lên, lao đến giật nút bấm từ tay cha mình.
Lý Tường Vũ nhanh chóng ra lệnh, một gã đàn ông cao to đứng gần đó lập tức bịt miệng Tần Thế Vỹ bằng một chiếc khăn tẩm thuốc mê. Chưa đầy vài giây, anh ta ngã gục xuống ghế.
Nhìn con trai bất tỉnh, Lý Tường Vũ lắc đầu, giọng nói pha chút châm biếm:
“Tình yêu sẽ hủy hoại con, Thế Vỹ. Ba chỉ đang giúp con tránh khỏi kết cục ngu ngốc đó thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]