Khi xe lăn bánh đến khu nhà kho, Thế Vỹ hít một hơi sâu, điều chỉnh lại vẻ mặt. Anh biết lần gặp này không chỉ để làm yên lòng Lý Tường Vũ, mà còn là để đối mặt với chính cảm xúc hỗn loạn của mình dành cho Tinh Dương.
"Cô ấy vẫn ổn chứ?" Thế Vỹ hỏi, phá vỡ sự im lặng trong xe.
Gã thuộc hạ liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, giọng trả lời cứng nhắc: "Cô ấy ổn, nhưng có vẻ rất cứng đầu. Ông chủ đã nhiều lần hỏi về số hàng nhưng cô ta rất cứng miệng"
Ánh mắt Thế Vỹ thoáng tối lại, nhưng anh không nói gì thêm. Trong lòng anh biết, dù nói gì thì Lý Tường Vũ cũng sẽ không dễ dàng tha cho Tinh Dương. Và điều này khiến anh không khỏi cảm thấy mâu thuẫn.
Khi cánh cửa nhà kho mở ra, mùi ẩm mốc xộc lên mũi, không gian bên trong lạnh lẽo đến rợn người. Tinh Dương đang ngồi tựa vào góc tường, ánh mắt tuy mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự bất khuất.
Thế Vỹ đứng đó một lúc lâu, không nói gì, chỉ nhìn cô. Trong lòng anh, những cảm xúc phức tạp trào dâng, vừa giận dữ, vừa đau lòng. Nhưng anh biết, dù cảm xúc của mình có thể nào, anh vẫn phải đóng vai người con trai trung thành của Lý Tường Vũ.
Thế Vỹ hít một hơi sâu, bước vào căn phòng ẩm thấp. Đôi giày bóng loáng của anh đập lên sàn bê tông vang lên những âm thanh khô khốc, thu hút ánh nhìn của Tinh Dương. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt không còn sắc bén như trước, nhưng vẫn mang một nét thách thức không hề suy chuyển.
"Thế Vỹ, anh đến đây làm gì?" Tinh Dương cất tiếng, giọng khàn đặc, nhưng trong đôi mắt cô vẫn ánh lên sự kiên cường.
Thế Vỹ dừng lại cách cô vài bước chân, ánh mắt chăm chú dán vào khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn kiên nghị của cô. "Anh đến thăm em."
Tinh Dương bật cười khẩy, nụ cười pha chút giễu cợt. "Đừng nói anh không phải đến đây để thuyết phục tôi khai ra chỗ giấu hàng? Tôi đã nói rồi, tôi không biết vì sao nó biến mất."
"Anh biết chuyện đó không liên quan đến em." Thế Vỹ đáp, giọng trầm thấp. "Chỉ cần em chịu đợi anh, đợi anh hoàn thành đại sự, anh sẽ đón em ra khỏi đây."
Tinh Dương nhướng mày, dù thân xác tiều tụy nhưng thái độ vẫn ngạo nghễ như thường. "Anh lại làm gì nữa đây?"
"Anh chuẩn bị... xử Tần Gia Hào."
Tinh Dương nghe vậy chỉ gật nhẹ, vẻ mặt bình thản như thể đã đoán trước. Đó vốn dĩ là mục tiêu ban đầu của Thế Vỹ, chỉ là thời điểm thực hiện sớm hơn cô nghĩ. Nhưng những lời tiếp theo của anh khiến cô không khỏi sững người.
"Rồi đến Tần Thế Nam."
Ánh mắt Tinh Dương thoáng chốc hiện lên sự dao động, dù cô đã cố che giấu. Chỉ là, ánh mắt sắc bén của Thế Vỹ không bỏ sót chi tiết đó.
"Em lo lắng cho hắn ta sao?" Giọng anh trầm xuống, nhưng lại chất chứa sự giễu cợt. "Không phải em đã nói em và Tần Thế Nam chỉ là vui chơi thôi sao? Sao bây giờ lại để tâm sống chết của hắn như vậy?"
"Im đi!" Tinh Dương gắt, cố tỏ ra dửng dưng. "Anh ta thế nào thì có liên quan gì đến tôi chứ."
Thế Vỹ nhìn cô, đôi mắt đượm buồn. Nụ cười nửa miệng của anh hiện lên chút cay đắng. "Tinh Dương, em thông minh thật, nhưng cảm xúc là thứ không dễ dàng giấu giếm."
Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt dò xét của anh. Nhưng ngay cả hành động ấy cũng không thể che đậy được sự hỗn loạn trong lòng cô.
Thế Vỹ bước thêm một bước, cúi người nhìn cô gần hơn. "Em yên tâm, mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Chịu khó ở đây thêm một thời gian, chờ anh xong chuyện, anh sẽ đưa em đi."
Cánh cửa nhà kho đóng lại phía sau Thế Vỹ, để lại Tinh Dương với ánh sáng lờ mờ và không gian lạnh lẽo. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa day dứt, như thể tự trách bản thân vì sự yếu đuối thoáng qua trong khoảnh khắc. "Tần Thế Nam... liệu anh có thoát được kiếp nạn này không?"
Sau khi Tần Thế Vỹ trở về, mọi việc ở Tần gia vẫn rối ren không kém. Gia đình từng cùng nhau vượt qua bao sóng gió để xây dựng cơ nghiệp, nhưng tình hình hiện tại dường như đã chạm đáy khủng hoảng.
Sức khỏe của Tần Gia Hào ngày một suy yếu, mỗi ngày ông đều phụ thuộc vào lượng thuốc tăng dần để duy trì sự sống. Dáng vẻ già nua mệt mỏi của ông khiến không khí trong nhà thêm phần ngột ngạt, ai nấy đều lo lắng ra mặt, ngoại trừ Tần Thế Vỹ.
Trong khi mọi người bận tâm cho sức khỏe của Tần Gia Hào, thì nơi khóe môi Tần Thế Vỹ, một nụ cười mờ nhạt thoáng hiện. Lòng anh tràn ngập cảm giác mãn nguyện, bởi mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch mà anh đã vạch ra. Càng nhìn thấy Tần Gia Hào suy sụp, anh càng cảm thấy hả hê.
Đêm khuya tĩnh lặng, khi cả nhà họ Tần đã chìm vào giấc ngủ, Tần Thế Vỹ chậm rãi xuống tầng, bước chân nhẹ như mèo. Anh dừng lại trước tủ thuốc của Tần Gia Hào, ánh mắt sắc lạnh đảo qua một lượt. Sau khi chắc chắn không có ai, anh nhanh chóng lấy ra các lọ thuốc, thay thế một vài viên bằng thứ đã được chuẩn bị từ trước.
Tưởng chừng mọi chuyện diễn ra êm xuôi, một giọng nói sắc lạnh vang lên từ bóng tối:
"Con đang làm gì vậy?"
Tần Thế Vỹ giật mình, quay phắt lại. Đèn lớn bất ngờ bật sáng, ánh sáng chói lòa khiến anh nhất thời không kịp phản ứng. Trước mặt anh không chỉ là Tần Gia Hào mà còn cả Tần Thế Nam và Dương Nhã Linh, giúp việc trong nhà, ánh mắt họ đều lạnh lẽo như dao găm.
Dương Nhã Linh tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giọng bà cao vút đầy phẫn nộ:
"Thằng khốn, lão gia đã làm gì mày mà mày muốn hại ông ấy? Rốt cuộc mày muốn gì?"
Tần Thế Nam đứng một bên, ánh mắt trầm mặc nhưng lời nói lại sắc như dao: "Không chỉ ba đâu... mà cả tôi cũng nằm trong kế hoạch của anh. Anh muốn giết hết để chiếm lấy Tần Lĩnh, đúng không?"
Tần Thế Vỹ bị phát hiện, sắc mặt anh ta thoáng biến đổi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Anh lùi lại vài bước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: "Vậy mà các người cũng phát hiện được. Thú vị thật."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]