🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Gia Hào nhìn Tần Thế Vỹ, ánh mắt vừa giận dữ vừa thất vọng. Ông đứng dậy chống tay lên thành ghế để giữ thăng bằng, giọng nói khàn đặc vang lên:

"Thế Vỹ, tao nuôi mày lớn đến chừng này, vậy mà mày lại đối xử với tao như thế? Là tao đã làm gì khiến mày căm ghét đến mức muốn lấy mạng tao?"

Tần Thế Vỹ nghe vậy chỉ nhếch môi cười khẩy, ánh mắt lạnh băng đáp lại: "Lão già, ông tưởng tôi không biết gì sao? Ông chẳng qua chỉ xem tôi như công cụ, như một quân cờ trong tay ông. Mẹ tôi đã chết vì sự tàn nhẫn của các người, và giờ tôi chỉ đang lấy lại những gì thuộc về mình!"

Dương Nhã Linh nghe đến đây, cơn tức giận trào dâng, bà chỉ tay thẳng vào mặt Tần Thế Vỹ, hét lớn: "Vậy nên mày muốn hại ông ấy? Mày nghĩ mày có tư cách gì để nói đến chuyện lấy lại thứ gì? Mày không phải con ruột của ông ấy, mày chỉ là đồ tạp chủng, một kẻ không có chút dòng máu Tần gia!"

Những lời nói cay nghiệt của Dương Nhã Linh như mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Tần Thế Vỹ. Anh nghiến răng, đôi mắt rực lửa giận dữ, nhưng không phản bác.

Tần Thế Nam bước lên trước một bước, đứng chắn giữa Dương Nhã Linh và Tần Thế Vỹ. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn giữ sự điềm tĩnh pha chút uy quyền:

"Đủ rồi, mẹ. Hãy để anh ta tự nói ra sự thật đi. Kẻ đứng sau anh là ai? Và các người đã dùng thứ gì để uy hiếp Tinh Dương?"

Lời nói của Tần Thế Nam như tiếng sét giữa trời quang, khiến Dương Nhã Linh và Tần Gia Hào đều kinh ngạc. Dương Nhã Linh nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc: "Uy hiếp? Không phải chúng nó cùng một bọn sao?"

Tần Thế Nam khẽ lắc đầu, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu Tần Thế Vỹ:

"Tinh Dương không thể nào làm những chuyện đó. Cô ấy bị ép buộc."

Nghe đến đây, Tần Thế Vỹ bật cười, tiếng cười lạnh lùng và đầy chế giễu:



"Cô ấy bị ép buộc? Mày ngây thơ thật đấy, Thế Nam. Cô ấy là người như vậy, chỉ là mày không biết mà thôi. Mày bị tình yêu làm mờ mắt rồi."

Dương Nhã Linh quay Sang nhìn con trai mình, ánh mắt bà ngập tràn sự nghi ngờ. Bà kéo tay Tần Thế Nam, giọng hỏi dồn: "Con với Tinh Dương... là thế nào? Con có quan hệ gì với Hạ Tinh Dương?"

Tần Thế Nam im lặng, đôi mắt thoáng hiện lên sự khó xử. Anh không muốn bàn về vấn đề này, nhất là trong lúc mọi thứ đang rối ren.

Thấy Tần Thế Nam không trả lời, Tần Thế Vỹ cười khẩy, ánh mắt lóe lên tia toan tính. Anh ta định lợi dụng khoảnh khắc hỗn loạn này để thoát thân. Nhưng đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy qua cửa sổ, báo hiệu sự xuất hiện của lực lượng chức năng.

Tần Thế Nam nhìn chằm chằm vào Tần Thế Vỹ, giọng nói trầm thấp nhưng đầy kiên quyết:

"Cảnh sát đã tới. Anh không chạy thoát được đâu, Thế Vỹ"

Tần Thế Vỹ siết chặt nắm đấm, ánh mắt bừng lên tia căm hận. Nhưng thay vì trả lời, anh ta chỉ nhếch môi cười lạnh, tựa như vẫn đang nắm trong tay một quân bài chưa lật.

Tần Thế Vỹ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt tràn đầy thách thức dù đã rơi vào đường cùng. Anh ta nhìn chằm chằm Tần Thế Nam, giọng nói cất lên đầy ác ý và giễu cợt:

"Nếu tao phải biến mất, thì mày cũng đừng mong gặp lại cô ấy nữa."

Câu nói như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng Tần Thế Nam. Nhưng anh vẫn đứng vững, đôi mắt như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của người anh trai phản bội.

Đúng lúc ấy, lực lượng chức năng ập vào, tiếng giày nện xuống nền nhà vang dội khắp không gian. Các cảnh sát nhanh chóng khống chế Tần Thế Vỹ, hai tay anh ta bị khóa chặt bởi còng số 8.

"Chúng ta đi thôi!" một viên cảnh sát nghiêm giọng, kéo Tần Thế Vỹ rời khỏi căn phòng.



Trước khi bước qua ngưỡng cửa, Tần Thế Vỹ vẫn ngoảnh lại, nụ cười mỉa mai hiện rõ trên gương mặt. Dù đang trong tình cảnh bất lợi, anh ta vẫn không quên để lại lời cuối cùng như một mối đe dọa mơ hồ:

Đồ ngu ngốc, chỉ có tao mới cứu được Tinh Dương mà thôi. Còn mày...thì đưa cô ấy vào chỗ chết."

Ánh đèn xe cảnh sát rọi sáng cả một góc trời, bóng lưng Tần Thế Vỹ khuất dần trong tiếng còi hú, để lại một sự im lặng nặng nề bao trùm khắp căn nhà.

Cú sốc từ sự thật phũ phàng khiến Tần Gia Hào không chịu nổi, ông ngất xỉu ngay tại chỗ, buộc Dương Nhã Linh phải gấp rút đưa vào viện cấp cứu. Trong căn nhà rộng lớn giờ đây chỉ còn lại Tần Thế Nam, cô độc và trĩu nặng bởi những suy nghĩ.

Anh ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng nhạt phủ xuống khuôn mặt lạnh lùng và mệt mỏi. Đối diện anh là một viên cảnh sát lớn tuổi, gương mặt đầy kinh nghiệm nhưng cũng không giấu được sự căng thẳng.

"Vụ việc này đã vượt xa khỏi phạm vi của một vụ bắt cóc thông thường" viên cảnh sát lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng nghiêm trọng. "Nó có liên quan đến đường dây vận chuyển chất cấm quy mô lớn. Vì vậy, đội chuyên án của chúng tôi sẽ trực tiếp phụ trách"

Tần Thế Nam khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên tia u ám, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng. "Các anh đã xác định được vị trí của Tinh Dương thông qua định vị gắn trên xe của Tần Thế Vỹ. Khi nào thì có thể hành động?"

Viên cảnh sát đặt tay lên bàn, ánh mắt sắc lạnh: "Chúng tôi cần thêm thời gian để phối hợp lực lượng và đảm bảo an toàn tối đa. Địa điểm đó không chỉ nguy hiểm mà còn có khả năng chứa nhiều kẻ vũ trang."

"Thời gian?" Tần Thế Nam nhíu mày, giọng anh trầm xuống, mang theo sự nóng ruột xen lẫn giận dữ. "Tinh Dương đang ở trong tay chúng, từng phút trôi qua đều là nguy hiểm."

Viên cảnh sát nhìn thẳng vào anh, giọng kiên quyết: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng đây không phải chuyện có thể vội vã. Chúng tôi đang làm mọi thứ có thể để đảm bảo an toàn cho cô ấy và cả lực lượng tham gia.

Tần Thế Nam siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay trắng bệch. Anh biết họ nói đúng, nhưng lòng anh như lửa đốt. Tinh Dương đang ở đâu đó trong nguy hiểm, và mỗi giây trôi qua là một cơn ác mộng đối với anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.