Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Cách gì?
Hai mắt tôi sáng ngời lên hệt như một con sói đói mấy ngày nhìn thấy thịt tươi.
- Cách này… thôi, tôi không nói thì hơn.
Hoắc Chính nói được một nửa lại lắc đầu.
- Ông nói mẹ ra đi! Bình thường có thấy ông rầy rà thế đâu, sao hôm nay đúng lúc quan trọng lại giở giói thế?
- Cách này không ổn lắm, có nói ông cũng không dùng được.
Hoắc Chính phẩy tay rồi toan quay về phòng ngủ.
- Từ từ, nửa cân chân gà kho!
- Cân rưỡi!
Hoắc Chính dừng lại.
- Một cân!
- Okay. Mà thực ra cách này cũng chẳng phải là cách, tôi thấy ông đừng dùng thì hơn…
- Ông mà còn dong dài nữa thì nhịn chân gà!
Tôi sốt ruột lắm rồi, thế mà có thằng cứ thao thao bất tuyệt mãi:
- Rốt cuộc là phải làm thế nào?
- Lên giường!
Lên giường ai?
Ban đầu tôi còn chưa hiểu cách này là gì, nhưng vài giây sau thì tôi tái mặt:
- Đậu má ông, cách chó gì thế? Tôi bảo ông nghĩ cách giúp tôi chứ bảo ông hại tôi à?
- Ai hại ông? Tôi đã bảo là không dùng được rồi, tại ông cứ bắt tôi nói đấy chứ! Muốn cô Chu yêu ông trong ba ngày, ngoài chịch
ra thì còn cách nào khác không? Đừng có quên một cân chân gà kho đấy!
Nói đoạn, Hoắc Chính không thèm để ý đến tôi đang đứng đần ra như hóa đá mà ngáp một cái rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115898/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.