Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Tôi vừa về đến phòng kí túc, đang định lên giường đánh một giấc thì Hoắc Chính bỗng lo lắng dựng tôi dậy:
- Này giai ngành, lớn chuyện rồi!
- Động đất hay lũ lụt?
Tôi kéo chăn, trở mình, chuẩn bị ngủ bù lấy sức.
- Không… không phải.
Hoắc Chính thở hào hển:
- Bệnh viện vừa gọi tôi này.
- Bệnh viện gọi ông thì tìm tôi làm gì?
Tôi bĩu môi.
- Người ta tìm ông, nhưng chẳng hiểu sao lại gọi vào máy của tôi. Ông bác sĩ đó nói bệnh ung thư gì ấy, tôi nghe chẳng rõ… Này,
ông chạy đi đâu đấy? Ai bị ung thư cơ?
Hoắc Chính còn chưa hiểu ra sao, nhưng khi tôi nghe đến ba chữ “bệnh ung thư” thì đã hiểu rồi. Lúc trước bệnh viện yêu cầu ghi
số điện thoại dự phòng, nhưng tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau nên chẳng còn người thân nào khác, thế là tôi bèn ghi số của
Hoắc Chính. Chắc chắn là bệnh viện không gọi được cho tôi nên mới gọi cậu ta!
Khi tôi chạy tới phòng bệnh của mẹ tôi thì thấy trên giường trống trơn, chăn đệm chỉnh tề, cứ như là không có ai nằm ở đây vậy.
- Này nhóc, cậu làm ăn thế nào mà mấy ngày nay chẳng thấy người thân nào đến thăm mẹ cậu cả thế? Mẹ cậu bị bệnh, cần
người chăm sóc lắm đấy, nếu không tự làm được thì thuê giúp việc cũng được mà!
Bác gái nằm cạnh giường mẹ tôi thấy tôi đến thì cằn nhằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115897/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.