Dịch: Lãng Nhân Môn
Nghe cậu ta nhắc tới Lâm Hạo Đông thì tôi hăng hái tinh thần hẳn lên:
- Không quen lắm, ông hỏi làm gì?
- Hôm nay tôi nghe đám lớp bên cạnh nói đến cha đó, ông đoán xem cha đó sao rồi?
Tôi lắc đầu làm bộ như không biết gì cả.
- Biết ngay ông không đoán ra mà, Lâm Hạo Đông chết rồi!
Hoắc Chính vỗ ngực:
- Lúc nghe tin này tôi cũng hoảng cả hồn.
- Nghe nói Lâm Hạo Đông chết trên giường đàn bà đấy, giai ngành này, ông nói thử, sao đang yên đang lành lại chết cơ chứ?
Tôi giật bắn cả mình, làm sao Hoắc Chính lại biết Lâm Hạo Đông chết trên giường đàn bà? Theo lý mà nói thì nhà trường phải
phong tỏa tuyệt đối tin tức này mới đúng. Chẳng lẽ có người biết Lâm Hạo Đông tới Ngũ Quang Thập Sắc làm trai bao hay sao?
Nếu thế thì người đó có biết tôi cũng làm việc ở đó không?
Nhất thời lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đây là chuyện mà tôi không muốn thấy nhất. Tôi sắp tốt nghiệp tới nơi rồi, không thể có
gì sơ sảy ở ngay thời điểm quan trọng thế này được!
- Giai ngành, ông có sao không?
Hoắc Chính đột nhiên áp sát vào tôi:
- Sao nhát thế, mặt mày trắng bệch hết rồi kia kìa.
- Tôi mệt quá thôi!
Để tránh cho Hoắc Chính thấy điều gì khác thường, tôi vội bò lên giường giả vờ ngủ:
- Tôi ngủ tí.
- Từ từ, ông còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115888/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.