Dịch: Lãng Nhân Môn
Vì chuyện này mà cả đêm tôi ngủ không ngon. Thậm chí tôi còn tự hỏi không biết lúc trước theo Lâm Hạo Đông vào cái nghề này là đúng hay sai nữa. Không thể không nói… tôi hơi hối hận. Thế nhưng nếu cho tôi chọn lại lần nữa thì tôi cũng vẫn quyết định như thế thôi!
Hôm sau, tôi lơ mơ thất thểu đi tới quán café Ấn Tượng Xưa.
- Mới một đêm không gặp thôi mà, em đi cướp ngân hàng à?
Chu Mạn Như thấy mặt mũi tôi thâm tím thì cau mày hỏi.
- Không sao, em bị ngã.
Tôi trợn mắt nói dối.
Người sáng suốt nhìn qua là biết tôi đang nói dối, nhưng Chu Mạn Như không vạch trần:
- Lần sau đi đường phải cẩn thận một chút.
- Mặt khác, cô hi vọng em không làm chuyện ấu trĩ như đêm qua nữa.
Tôi ngẩng đầu lên, tìm lại mục đích đến đây của mình:
- Cô Chu, em nghĩ…
Nhìn đôi mắt trong sáng lạnh nhạt của Chu Mạn Như, ba chữ “theo đuổi cô” nghẹn ắng trong cổ họng. Tôi thấy mình ngập chìm
trong cảm giác tội lỗi, tôi đang cố lừa gạt tình cảm của một người phụ nữ chỉ vì đồng tiền.
- Nếu em vẫn muốn đùa thì tôi chẳng thấy có gì buồn cười cả.
Chu Mạn Như nhấp một ngụm café rồi nói:
- Dù em hành động vì lý do gì thì tôi cũng cảm ơn vì em đã nói đỡ cho tôi. Nhưng nếu em chỉ có hứng nhất thời thì tôi khuyên em
không nên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115887/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.