Nho nhỏ tiếng thở đều, khá giống tiếng ngáy, cũng không giống chỗ nào, Cẩn Ngọc Trì đang nghĩ về hệ lụy sau này nếu Thời Niên Yến sinh ra kháng thể với thuốc, cậu nghĩ, nghĩ muốn mất ngủ đến nơi rồi đây!
Nhưng nhìn anh ngủ ngon, cậu lại nhịn không được mà thở dài, ngón tay cách một khoảng không với gương mặt anh.
Cẩn Ngọc Trì ngồi ở trên giường, không rõ gương mặt mình đang hiện lên thứ cảm xúc gì nữa, khẽ phát họa gương mặt tái nhợt mệt nhọc của anh. Cậu không có thứ gọi là buồn ngủ, lại nằm xuống, co ro ở bên cạnh, ôm lấy anh mà nhắm nghiền đôi mắt.
Tiếng báo thức chợt vang, lôi Cẩn Ngọc Trì cả Thời Niên Yến tỉnh dậy, cậu tỉnh rất mau, anh thì không, sau giấc ngủ anh không những không khỏe hơn, quần thâm mắt có biến mất, nhưng anh vẫn biểu thị sự mệt mỏi.
Anh lê cơ thể ngồi dậy, vụng về đi ấn tắt báo thức đang reo inh ỏi ở trên bàn, nhưng nó không tắt, tiếng ồn khiến anh bực mình. Vung tay lên và đập xuống.
* Rầm!
Cẩn Ngọc Trì linh hồn run một chút, sờ sờ trái tim nhỏ không tồn tại đang nhảy lên, nhìn đồng hồ, mặc niệm nó 3 giây.
Thời Niên Yến bị cơn đau kích thích, cảm nhận bàn tay đang run rẩy, hơn nữa còn bị cứa ra một đường dài máu me, mới tỉnh táo lên một phần. Anh buông thả tay xuống bên hông, tí tách tiếng nước. Đỏ tươi những giọt máu nhỏ xuống trên thảm trắng, có thể tối hôm qua nhờ có thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3650831/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.