Sau đám tang.
Sau lễ cúng.
Sau đó 1 tuần.
Sau đó 2 tuần.....
Cẩn Ngọc Trì rất chăm chỉ làm một cái vong linh bên cạnh anh, mắt nhỏ trừng anh, nhìn chằm chằm anh. Nhìn thấu hết những thứ cậu chưa từng biết, cậu cắn răng hận vô cùng, chẳng vì việc anh làm vỡ khung hình của cả hai nữa, mà là cách ăn uống và sống của anh.
Mẹ nhà nó có khác gì tự hành hay không??
Thịt tôi nuôi đâu! Thời Niên Yến! Anh trả lại cho emm!!
Cẩn Ngọc Trì nước mắt chảy ròng ròng, lúc trước cậu đã biết anh không có khả năng tự gánh vác bản thân, là kẻ cuồng nhiệt với công việc, lúc trước còn có ba mẹ ở. Anh mới chịu ăn uống đủ bữa, chăm ngoan nghe lời, sau đó thì anh đi học, nghe đâu còn nhiều lần học bài xuyên đêm và bỏ bữa là chuyện thường tình ở huyện.
May rằng không lâu sau đó là lúc cậu nghiêm túc quản thúc anh ấy, mới đỡ hơn, Thời Niên Yến còn có rất nhỏ bệnh đau dạ dày, đã thế thói xấu còn nhiều đến như vậy.
Cẩn Ngọc Trì đỡ trán, nhìn anh cậu cũng xót không thôi, lại đếm đếm, so sánh, lúc này anh dần có thêm thâm quầng đen đậm dưới nơi bọng mắt, cả người lại ốm đi một vòng, Cẩn Ngọc Trì hận! Thật muốn bổ nhào lên cắn anh một phát!!
.....mấy hôm nay đúng thật có cắn rồi.
Chỉ là không xả được cơn giận này ah!
Cẩn Ngọc Trì biết gần nhất công ty còn gặp nguy cơ khá nghiêm trọng, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3650830/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.