🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Hai người bọn họ một am hiểu Kiếm Đạo, một thi triển thần thông kinh người, nhất thời ác đấu cân sức ngang tài, ai cũng không làm gì được ai, khắc này ngươi nguy hiểm, khắc sau lại đến lượt ta rơi xuống hạ phong, chúng tu quan chiến chung quanh thấy bọn họ đánh ra chân hỏa, trong lòng không khỏi cả kinh, lập tức nhường ra vòng tròn càng lớn cho hai người. 

 Phương Nguyên cũng kinh ngạc không thôi, hắn lên đài mang theo một cỗ chiến ý, vốn định thừa lúc chiến ý mình mạnh nhất quyết đấu một trận với hai người, lại không ngờ bọn họ chẳng ai để ý mình, bất giác trên mặt chớp qua một tia lúng túng... 

 - Ta nói hai vị... 

 Hắn rốt cục nhịn không được, đạp bước tiến tới, nhẹ giọng nói. 

 - Im ngay! 

 Lý Hồng Kiêu trực tiếp quát hắn ngậm mồm. 

 Lý Bạch Hồ cũng mắt lạnh nhìn sang, thấy là Phương Nguyên bèn nói: 

 - Ngươi chờ một chút, ta phải giáo huấn bát phụ này trước... 

 Lý Hồng Kiêu giận dữ: 

 - Ngươi dám mắng ta? 

 Thần thông trên tay càng thêm mãnh liệt, liên tục thi triển mấy đạo thần thông lợi hại, điên cuồng đánh qua. 

 - Một lời không hợp liền líu lo không ngừng, đuổi sát không bỏ, không phải bát phụ thì là gì? 

 Lý Bạch Hồ cười lạnh đáp: 

 - Chắc ngươi nghĩ Cửu Trọng Thiên vẫn như mười vạn năm trước, một tay che trời? 

 Trong tiếng quát khẽ, Kiếm Đạo triển khai, kiệt lực ngăn cản thần thông. 

 Phương Nguyên có chút đành chịu lui ngược trở về, chung quanh có mấy ánh mắt thông cảm nhìn hắn. 

 Trong đám tu sĩ trên đài cao này cũng có không ít người vì muốn được tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Phương Nguyên và tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì mới hối hả chạy tới, rốt cuộc trước khi Đạo chiến bắt đầu, mâu thuẫn giữa ba người bọn họ đã là chuyện mà cả thiên hạ đều biết, lại thêm trước đây Phương Nguyên một đường liên chiến, thanh danh cực thịnh, càng khiến trận chiến này thêm phần thu hút. 

 Đến cùng là ngũ đạo khôi thủ không phụ sự mong đợi của chúng nhân, hay là Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì cao hơn một bậc, ai mà không mong đợi? 

 Nhưng thật không dễ dàng mới chờ đến vị ngũ đạo khôi thủ chạy lên đài cao, kết quả hai người kia lại đang tự đánh lẫn nhau, thực sự là có chút lúng túng. 

 Chẳng qua nói thật, trận chiến giữa hai người họ Lý này cũng rất đáng xem. 

 Thần thông Lý Hồng Kiêu chắc không cần phải nói nhiều, biến hóa tinh diệu, uy lực cường hoành, thực sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, không biết có bao nhiêu tu sĩ Tử Đan xưa nay vốn tâm cao khí ngạo, nay tận mắt chứng kiến uy lực tiên pháp của nàng, trong lòng không khỏi ẩn ẩn có chút thất lạc. 

 Trong khi đó Lý Bạch Hồ chỉ dựa vào một kiếm, liền ngăn đỡ toàn bộ thần thông từ Lý Hồng Kiêu, thậm chí còn mấy lần uy hiếp được nàng, càng khiến người kinh thán không thôi. 

 Thấy hai người đều không để ý tới mình, Phương Nguyên âm thầm thở dài một hơi, đành phải lần nữa tính toán lại. Hắn chắp hai tay sau lưng, từ từ dạo vòng quanh đài cao, âm thầm đánh giá chúng tu sĩ. Hắn thấy được bao quanh mảnh đài cao thực ra chính là một tòa đại trận, trận lý hết sức huyền ảo, thậm chí còn mang theo thần thông của đại trận truyền tống. 

 Điều này cũng dễ hiểu, sau khi Đạo chiến kết thúc, tất cả bọn hắn đều phải thông qua đài cao, truyền tống rời đi bí cảnh. 

 Truyền tống đại trận chính là loại trận lý huyền ảo cao minh nhất trong các loại trận pháp, bản thân Phương Nguyên cũng là trận thuật đại sư, nhưng tạo nghệ Trận đạo của hắn còn chưa đạt tới trình độ có thể tu kiến đại trận bực này, giờ có thể tử tế quan sát cũng là dịp hiếm có. 

 Từ từ đi dạo trên đài cao, hắn phát hiện tại trường còn có mấy vị tu sĩ Tử Đan, hơn nữa lúc quét thần thức vào trong đại trận chung quanh đài cao còn có thể biết được một ít tin tức về chư vị cao thủ trong trận, những thông tin này có cả số lượng ma hạch mỗi người mang trên thân, từ số lượng ma hạch, về cơ bản có thể phân ra được thực lực mạnh yếu của các tu vi. 

 Thực lực tương đối mạnh, trên thân hoặc nhiều hoặc ít đều có chừng năm sáu trăm viên ma hạch, ít hơn chút thì là hai ba trăm, thậm chí có vài người chỉ mang mấy chục viên ma hạch. 

 Lúc này, nếu riêng luận số lượng ma hạch, hắn chỉ được xếp thứ hai, xếp hạng thứ nhất chính là Lý Hồng Kiêu, không biết nàng làm thế nào mà trong tay có tận hơn hai ngàn bảy trăm viên ma hạch, nhiều hơn mình cả ngàn viên, còn vị Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ kia thì lại ít đến thương cảm, trong tay không ngờ chỉ có bảy viên ma hạch, xem ra còn chưa kịp đoạt lấy từ người khác. 


 Đúng lúc này, nội tâm Phương Nguyên khẽ động, tựa hồ cảm ứng được điều gì. 

 Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ đã đấu ra chân hỏa, mỗi chiêu mỗi thức đều như muốn liều mạng, nhưng bọn hắn một người Kiếm Đạo cao minh, một người tiên pháp đáng sợ, thật sự là khó phân thắng bại, dần dần hai người bắt đầu có chút nôn nóng, bằng thần niệm, Phương Nguyên có thể cảm ứng được rõ ràng pháp lực bọn hắn đang cuộn trào mãnh liệt. 

 Oanh! 

 Lý Hồng Kiêu đột nhiên niết động pháp ấn, quầng sáng trên người tăng vọt, từng chùm sáng cuồn cuộn tuôn ra từ viên đá nhỏ trước ngực, bành trướng với tốc độ khó mà hình dung, ầm ầm tuôn về phía Lý Bạch Hồ, cùng lúc, Lý Bạch Hồ cũng quát khẽ một tiếng, kiếm khí càng tích càng nhiều, tung hoành quanh người, giống như một mảnh mưa tuyết, cường hành đụng tới Lý Hồng Kiêu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.