🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 - Chẳng qua cũng không sao... 

 Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên đài cao, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một đạo kiếm ý, một đạo khí tức kinh người. 

 Hắn biết, đấy chỉ có thể là Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ và tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên Lý Hồng Kiêu, xem ra hai người kia quả nhiên không khác dự liệu của mình là mấy, sớm đã đi tới trên đài cao, nói không chừng vừa tiến vào bí cảnh, bọn hắn liền không chút chậm trễ trực tiếp nhập đài, dù sao lấy thực lực bọn hắn, gặp người nào cướp người đó là được... 

 - Đến bước này rồi, để xem đám con em đại tộc các ngươi rốt cục mạnh tới đâu... 

 Trên đỉnh đầu, cuối cùng số lượng ma hạch cũng được xác định, dẫn lên vô số ánh mắt kinh dị, thời khắc này, tâm thần Phương Nguyên kéo căng đến cực điểm, chiến ý cũng dâng trào đến tận cùng, dưới chân toát ra khói xanh, phi thân lên, phóng thẳng lên ngọc đài cao chín mươi chín trượng, một thân áo xanh bị gió thổi tung bay phần phật, pháp lực tăng vọt, sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến... 

 - Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ, hai các ngươi... 

 Ý niệm vừa chớp qua trong đầu thì hắn đã leo lên đài, sau đó liền hơi ngớ. 

 - Hả? 

 Người có mặt trên đài cao đã không ít, cao thủ cũng rất nhiều, nhưng bất ngờ không ai để ý tới hắn. 

 Thuận theo ánh mắt những người kia nhìn lại, sắc mặt hắn lập tức càng thêm phần cổ quái: 

 - Sao các ngươi lại đánh lên? 

 Vốn tưởng rằng mình vừa lên đài cao, lập tức sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn, lại không ngờ thành là người trong suốt. 

 Lúc này trên đài cao đã tụ tập không ít tu sĩ, có thể nói đại bộ phận cao thủ tham gia Đạo chiến đều đã có mặt. Phương Nguyên bởi vì thử pháp, không ngừng ác chiến với người, trước trước sau sau để lỡ không ít thời gian, ngược lại gần như thành là nhóm sau cùng lên đài. 

 Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy chung quanh đài cao có gần ba trăm người hoặc đứng hoặc ngồi, trong đó có vài vị tu sĩ Tử Đan khí cơ huyền diệu, khí độ bất phàm, đây đều là mấy người tiến vào bí cảnh từ hướng khác, không bị khiêu hấn của Phương Nguyên kinh động. 

 Trên đài cao, hai người Lý Hồng Kiêu và Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ cũng có mặt, nhưng bọn hắn không đứng im chờ Phương Nguyên như đã nói lúc trước, mà đang thần thông đầy trời, kiếm quang lẫm liệt, đấu cho thiên hôn địa ám. 

 - Ha ha, nghe nói Cửu Trọng Thiên có để uẩn mười vạn năm, ba đại thiên công, vô số tiên pháp, huyết mạch tôn quý, chưởng ngự thiên hạ, nhưng giờ vừa gặp, lại cũng chỉ thế mà thôi. Hồng Kiêu công chúa, Tinh Hà Tiên Điển này của ngươi xem ra còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn a... 

 Lý Bạch Hồ tay cầm ba thước thanh phong, du tẩu trên đài cao, sau lưng hắn có quầng sáng mờ ảo, cực kỳ linh dị lúc tụ lúc tán như dải lụa cùng theo, kiếm quang trong tay thỉnh thoảng lóe lên, giảo nát từng mảnh chùm sáng tụ tập đến trước người, nhìn có vẻ rất là nhàn nhã tự tại, còn có ranhr rỗi xoay người qua trêu chọc Lý Hồng Kiêu. 

 - Ha ha, nghe bảo Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì một kiếm phá vạn pháp, nhưng sao ta thấy ngươi trừ chạy nhanh ra thì có vẻ không còn bản sự nào khác? 

 Lý Hồng Kiêu cười lạnh đáp, tay niết pháp quyết, ở trước ngực nàng treo lên một mặt dây chuyền tinh xảo. 

 Mặt dây chuyền lớn cỡ ngón cái, như một viên đá màu đen không chút thu hút, chính diện dùng Bí Ngân Tuyến khảm lên, ẩn ẩn tạo thành một phù văn, lúc nàng niết pháp ấn, trong viên đá chợt có từng tia ánh sáng nhàn nhạt chảy xuôi đi ra, tụ hợp với quầng sáng trên thân nàng, nàng giơ pháp ấn chỉ tới, quầng sáng lập tức càng thêm phần sắc bén cuồng tuôn về phía Lý Bạch Hồ. 

 - Người tu luyện Kiếm Đạo, thân pháp tuyệt sẽ không kém, chạy nhanh, chứng tỏ Kiếm Đạo tu luyện không tệ... 

 Lý Bạch Hồ tuy ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng không dám để cho quá nhiều chùm sáng bọc lại, thấy chùm sáng lần nữa vọt tới, lập tức “Sưu” một tiếng bay ra xa vài chục trượng, một thân áo trắng đón gió phất phới, đồng thời cười lạnh nói: 

 - Đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu? 

 - Tự xem bất phàm, xúc phạm hoàng uy, lại không dám ứng chiến, Tẩy Kiếm Trì đều là hạng người như ngươi? 

 Lý Hồng Kiêu cười lạnh một tiếng, pháp ấn giương lên, chùm sáng lao vút lên không, sau đó hóa thành đủ kiểu binh khí từ trên trời giáng xuống, giống như mưa sao băng. 

 Lý Bạch Hồ rõ ràng sự đáng sợ của chùm sáng, thân hình cấp tốc tránh né, nhưng làm sao có thể bằng vào thân pháp tránh thoát khỏi vô số thần binh từ trời giáng xuống, giữa lúc nguy cấp, kiếm quang trong tay sáng bừng lên, chớp mắt liền đâm ra mấy chục kiếm, từng đạo kiếm quang trước mặt như là Khổng Tước xòe đuôi, rực rỡ sáng chói, dưới kiếm quang, tất cả binh khí do chùm sáng hóa thành đều bị chấn nát, hóa thành từng điểm sáng tiêu tán giữa hư không. 

 Nhưng dù là vậy, vẫn có một thanh đoản kiếm do chùm sáng hóa thành âm thầm đánh tới, cắt lên cổ hắn. 

 Thần thức Lý Bạch Hồ rất cường đại, kịp thời có phản ứng, bất chợt quay đầu, đoản kiếm bay sát qua cổ hắn, cắt ra một vết rách trên áo lông cáo, mấy đoạn lông trắng nhẹ nhàng rơi xuống, sắc mặt hắn cũng theo đó khẽ biến. 

 Ngấm ngầm cắn răng nhìn sang Lý Hồng Kiêu: 

 - Biết áo lông cáo này của ta đắt thế nào không? 

 - Thời đại nào rồi, còn mặc áo lông cáo? 

 Lý Hồng Kiêu cười lạnh, khinh thường phun ra ba chữ: 


 - Có bản lĩnh cứ tới đây, tưởng bản cung sợ ngươi? 

 Sưu... 

 Lý Bạch Hồ hơi cắn răng, thân hình gấp chuyển, kiếm quang trong tay tăng vọt, chém thẳng về phía Lý Hồng Kiêu. 

 Lý Hồng Kiêu cũng không chút yếu thế, điều khiển chùm sáng lưu chuyển bên người, tầng tầng lớp lớp bao phủ tới trên thân Lý Bạch Hồ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.