🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lần này Phương Nguyên đánh bại mấy vị Tử Đan, vô số cao thủ, đặt ở dĩ vãng, mười danh hiệu khôi thủ đều lấy được, nhưng giờ vẫn còn phải đối mặt với hai ngọn núi lớn nữa. Chẳng qua hắn cũng không có gì oán trách, nếu gặp được, vậy liền tranh đấu một trận thôi ...

Tựa như đạo lý mà trước nay hắn vẫn luôn thờ phụng trong lòng: "Phàn nàn mà có tác dụng, ngươi còn liều mạng phấn đấu làm cái gì?"

- Giờ ta có trong tay bao nhiêu ma hạch rồi?

Tín niệm trong lòng đã định, Phương Nguyên đứng trên cô phong, quay đầu

hỏi.

Lúc này sau lưng hắn có đủ các lộ cao thủ, vô luận là thua trong tay hắn, hay là trước đây liền một mực đi theo đều đã chạy tới, trong đó có hai, ba người vừa rồi giúp đỡ Phương Nguyên đòi lấy ma hạch từ tay các lộ cao thủ, bọn họ làm điều này thật ra cũng là được Phương Nguyên âm thầm dặn dò, dù sao hắn còn phải bận rộn ấn chứng thần pháp, làm sao có thời gian đi tính tiền từng người một ...

Chẳng qua cũng may, mấy người này làm việc rất đáng tin.

- Một ngàn tám trăm bốn mươi chín viên ...

Phía dưới cô phong, mấy người giup hắn thu nợ vội vàng ném tới một chiếc Túi Càn Khôn, sau đó nhíu mày nói:

- Đại bộ phận người thua cuộc đều giao ra ma hạch, nhưng phần nhiều chỉ đưa hai ba trăm viên, cũng không biết có giữ lại không, dù sao bọn hắn bản lĩnh lớn, chúng ta không dám soát người, còn có một số sau khi bại trận liền len lén chạy đi, rất là gian trá ...

- Gần hai ngàn, chừng đó hẳn là đủ rồi!

Phương Nguyên ước lượng trong tay một cái, liền khẽ gật đầu, thu lại Túi Càn Khôn.

Dù không biết lần Đạo chiến này Vạn Lý Lưu Quang Kính đã chiếu ra bao nhiêu ma vật, nhưng từ tốc độ săn giết ma vật của chư lộ cao thủ thì thấy, với hai ngàn viên ma hạch trong tay, vô luận thế nào mình cũng có thể chiếm một trong ba vị trí đứng đầu.

Rốt cuộc, Phương Nguyên đã tính toán qua, nếu sau khi tiến vào bí cảnh mình không để ý tới ai cả, chỉ một lòng tận tình thi triển thần thông đi săn giết ma vật, như vậy trong ba ngày nay, số lượng ma hạch có thể săn bắt được cùng lắm cũng chỉ khoảng năm sáu trăm viên, mà trong bí cảnh này, thực lực mạnh hơn mình vốn đã không nhiều, năm sáu trăm viên hẳn đã là định mức rất cao.

Trừ phi có người cũng như hắn chiến bại vô số cao thủ, đoạt đi ma hạch trong tay những người kia, bằng không thì không khả năng so được với mình, đương nhiên, hai nguời Lý Hồng Kieu va Ly Bạch Hồ la ngoại lệ, Phuơng Nguyen đoan không được để uẩn của hai người.

Hắn không muốn chậm trễ thời gian ở ngoài này thêm nữa, dù sao thu hoạch nhiều ma hạch đến mấy, đến sau thua dưới tay hai người kia, ma hạch cũng sẽ bị cướp đi.

Quan trọng hơn là, sau khi trải qua mấy lần luân phiên đại chiến này, vô luận chiến ý, lực lượng, hay là mức độ quen thuộc đối với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đều đã nuôi đến đỉnh phong, có thể mang đến cho bản thân uy thế vô địch, đủ sức chiến một trận với hai cường địch kia.

- Nếu nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã vượt qua khảo nghiệm, thăng làm thần pháp, vậy giờ liền đến lượt ta!

Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, đột nhiên phi thân mà lên, áo xanh tung bay phần phật, thẳng tắp xông lên đài cao làm bằng bạch ngọc. Lúc hắn bước vào mảnh trận quang chung quanh đài cao, liền chợt thấy một đạo linh quang quét tới trên người, sau đó trên đỉnh ầu bất ngờ có tinh khí lưu động, hiển lộ ra một con số không ngừng biến hóa, chính là đại trận đang tấn tốc kiểm kê số lượng ma hạch trên người hắn.

Đây là một thủ đoạn của Đạo chiến, mục đích chính là công khai số lượng ma hạch trên người chung tu, nham tránh cho có người thân mang lượng lớn ma hạch, lại ẩn mà không báo, trốn ở trong góc nhằm giành được thứ hạng càng tốt.

- Lên đai xong rồi hang tính!

Sau lưng Phương Nguyên, đám người Tống Long Chúc, huynh đệ Lôi thị, Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Trương đà tử, Mạnh Quỷ Vương, Vi Long Tuyệt cũng theo tới, bọn hắn đều là tu sĩ Tử Đan, đều là nhân vật có tư cách tranh đoạt mười thứ hạng đầu trong Đạo chiến. Nếu lúc thua dưới tay Phương Nguyên, Phương Nguyên lại không trục xuất bọn hắn khỏi Đạo chiến, như vậy bọn hắn tự nhiên cũng phải lên ngọc đài một chuyến.

Bằng vào thực lực bọn hắn, dù trên thân không có một viên ma hạch nào thì vẫn có thể cướp đoạt từ tay người khác.

Dương nhiên, thang đen luc nay bon han moi phat hiện, tren đỉnh đầu Tống Long Chúc không ngờ lại hiển lộ con số bốn trăm hai hai, dẫn lên vô số ánh mắt kinh ngạc, Tống Long Chúc thoáng đỏ mặt, cười hắc hắc mấy tiếng, hắn rất cơ trí, lúc giao thủ với Phương Nguyên, vừa thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy, Phương Nguyên đuổi đều đuổi không kịp, càng đừng nói tới đoạt đi ma hạch của hắn.

Tuy theo lượng lớn người bị Phương Nguyên đánh bại lần lượt tiến vào ngọc đài, chữ số trên không trung cũng biến hóa không ngừng.


Ma hạch trên người Phương Nguyên nhiều nhất, kiểm điểm cũng chậm, nhờ đó thấy được không ít tình huống dở khóc dở cười như vậy.

Hắn ý vị sâu xa quét mắt nhìn những người kia một lượt, khiến nguyên một đám mặt mo đỏ ửng, vội vã bay vút đi lên.

Chỉ tính riêng mấy người này thôi, Phương Nguyên đã phát hiện, tối thiểu mình còn có gần ngàn ma hạch không thu hồi được ...

... Thật không ngờ các lộ thiên kiêu cũng có nhiều người mặt dày đến thế!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.