Chương trước
Chương sau
Thôi gia Đạo Tử mỉm cười một tiếng, nói: 

 - Ta thì đơn giản thôi, là Kim Lão Thái Quân phái ta đến giết ngươi! 

 Phương Nguyên nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, có chút tò mò: 

 - Nàng ta bỏ ra giá cao mời ngươi vào bí cảnh để giết ta? 

 Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử từ bí cảnh bí cảnh nhìn sang bên phải bí cảnh, sau đó gật đầu nói: 

 - Ba thành! 

 Phương Nguyên có chút động dung: 

 - Cao vậy cơ à? 

 Thôi gia Đạo Tử cười nói: 

 - Vậy ngươi cho rằng là thế nào, chúng ta chính là người có hi vọng thành tiên mà! 

 Phương Nguyên nhíu mày, thở dài nói: 

 - Ta chỉ là không hiểu, nếu nàng ta chịu bỏ ra giá cao như vậy để mời ngươi tới giết ta, vậy vì sao lại không chịu trả thứ nợ ta lại cho ta? Cái ta muốn, rõ ràng chỉ là một quyển lôi pháp thôi mà... 

 Đạo Tử lắc đầu nói: 

 - Nói thật, ta cũng không hiểu cái này cho lắm, có lẽ là vì vấn đề mặt mũi? 

 Dứt lời, lại đoán: 

 - Sĩ diện của Kim Lão Thái Quân, cái này cũng cao giá đấy! 

 Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nói: 

 - Vậy ta cũng chỉ có thể bức nàng ta phải vứt bỏ mặt mũi này thôi. 

 Thôi gia Đạo Tử cười nói: 

 - Ngươi trước tiên phải đảm bảo mình không chết dưới tay ta đã! 

 - Ta muốn thử xem! 

 Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói: 

 - Trên thực tế, đã muốn thử từ lâu rồi! 

 Nói đến đây, liền không nói gì khác nữa, hai người đều hướng ánh mắt về phía kiếm sĩ áo đen. 

 Kiếm sĩ áo đen đó lúc này đã ngồi xuống, nói: 

 - Ta chỉ là không muốn ngươi đánh sập kim trụ thôi, cái khác không liên quan tới ta! 

 Phương Nguyên và đó Thôi gia Đạo Tử liền đều gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía nhau. 

 Vị Thôi gia Đạo Tử đó mỉm cười, trên người cũng không có sát khí, cũng không thấy hắn bấm pháp ấn gì, nhưng lại lờ mờ cảm thấy, dường như có khí cơ vô hình từ trên người hắn phóng thích ra, sau đó ở chân trời, một trận cuồng phong ầm ầm thổi tới, giống như là thổi cho tất cả mọi thứ trong thiên địa bay lên, nhưng hắn ở trong cuồng phong này lại yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả chéo áo cũng không lay động. 

 - Hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng không phải mượn lôi lực thành tựu Trúc Cơ! 

 Phương Nguyên nhìn một màn này, đồng tử hơi co lại. 

 Thiên Đạo Trúc Cơ, chính là mượn lực lượng của trời xanh ngưng tụ đạo cơ, mà lực lượng của trời xanh này cũng có rất nhiều. 

 Lôi lực, chỉ một loại trong đó mà thôi. 

 - Răng rắc. 

 Khi trong lòng sinh ra suy nghĩ này, Phương Nguyên cũng tâm niệm khẽ động, lập tức chung quanh ngưng tụ ra một mảng lôi hải, mà ở trên lôi hải, dưới chân ngưng tụ ra Lôi Linh Chu Tước, đỡ hắn bay đến trong không trung, quanh người một con thanh lý di động, bơi ở trong hư không, mà sau lưng hắn, thì lại có một gốc Bất Tử Liễu tia chớp vấn vít xuất hiện, từng cành liễu giống như trăm ngàn đạo lôi tiên rủ xuống! 

 Thân hình hắn như ẩn như hiện trong cuồng phong gào thét, Thôi gia Đạo Tử, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, nhất là lúc nhìn thấy Lôi Linh bên cạnh hắn, trong ánh mắt dường như có vài phần ý khen ngợi, sau đó than khẽ: 

 - Nói thật, ta có chút đồng tình với ngươi! 

 - Hả? 

 Phương Nguyên đứng trên lưng Chu Tước, có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái. 

 Thôi gia Đạo Tử đó nói: 

 - Chỉ có bản thân chúng ta mới biết kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ là không dễ dàng thế nào, càng mấu chốt là, cho dù là chúng ta kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng chỉ là bắt đầu, tài nguyên, công pháp, đều là vấn đề lớn, ta so với ngươi thì may mắn hơn, năm đó có được sự chỉ điểm của Dịch Lâu tiền bối, ở trong một chỗ quật của Đông Hoàng Sơn, tìm được một luồng hắc phong thượng cổ, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó Thôi gia chúng ta bỏ ra một nửa gia tài, cầu tới cho ta một đạo bí pháp Thần cấp, cuối cùng khiến cho con đường này của ta đi được thuận lợi! 

 - Hiện giờ, Bát Hoang Đại Phong Quyết của ta đã tu thành, chỉ chờ thời cơ đến liền có thể Kết Đan! 

 - Mà ngươi, lại bị Kim gia áp chế, năm cuốn lôi pháp, chỉ có được bốn, thần thông từ đó mà chưa đại thành, lại phải vẫn lạc nửa đường. 

 Sắc mặt Phương Nguyên xuống. 

 Hắn không biết Thôi gia Đạo Tử này nói ra những lời này là để làm dao động đạo tâm của mình, hay là thật sự nghĩ như vậy. 

 Nhưng hắn lại không muốn nói thêm gì trên đề tài này, chỉ lắc đầu. 

 Thôi gia Đạo Tử tựa cười mà như không phải cười nói: 

 - Ngươi chắc còn có một đạo Lôi Linh, vì sao không sử ra? 

 Phương Nguyên nói: 

 - Không cần! 

 - Muốn lấy đó làm đòn sát thủ à? 

 Thôi gia Đạo Tử đó bật cười nói: 

 - Chúng ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, nếu ngươi tu thành năm đạo Lôi Linh, có lẽ còn có tư cách đánh với ta một trận, nhưng hiện giờ chỉ có bốn đạo Lôi Linh, vậy thì bất kể là như thế nào, kết quả cũng đều... 

 - Chúng ta kỳ thật cũng không quá giống nhau! 

 Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, ngẩng đầu lên cười một tiếng. 

 Thôi gia Đạo Tử hơi ngẩn ra: 

 - Ồ? 

 - Vậy ta thử xem ngươi là thực sự có thiên phú cao thế nào! 

 Khi nói ra những lời này, hắn đã nhẹ nhàng quơ quơ ngón tay, lại thấy gió to chung quanh hắn, trong nháy mắt này mạnh hơn gấp mười lần, mà ở đó, không ngờ loáng thoáng ngưng tụ ra bốn loại binh khí, phân biệt là đao, thương, kiếm, kích, đều là toàn thân đen xì, dài chừng ba trượng, giống như thực chất, sau đó Thôi gia Đạo Tử gật đầu, cuồng phong đó bỗng nhiên ùa về phía Phương Nguyên! 

 Một chốc đó tựa như sông kè vạn dặm một phát trào ra, gió mạnh thổi tới bẻ thành nhổ quốc. 

 Phương Nguyên trực tiếp liền bị cuồng phong ập tới đó bao phủ ở bên trong, một thân áo xanh bay phất phới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.