Chương trước
Chương sau
Mà ở trước người hắn, cự đao, cự kiếm, cự thương màu đen đó đều xen lẫn trong cuồng phong, chém tới Phương Nguyên. 

 Mà sau lưng Phương Nguyên, thân hình của Thôi gia Đạo Tử bỗng nhiên xuất hiện, hai tay cầm kích, một kích chém xuống. 

 - Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng hết sức, cho nên... 

 Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thản nhiên: 

 - ... Đừng trách ta khi dễ ngươi! 

 - Trời ạ, đây còn là đấu pháp của cảnh giới Trúc Cơ sao? 

 Trong không trung, đã là một mảng hỗn loạn... 

 Bên này cuồng phong tàn sát bừa bãi, gạt trời khuấy đất, bên kia lại là lôi đình sét đánh, rắn điện chạy quanh. 

 Thôi gia Đạo Tử điều khiển hắc phong, ở trong không trung, như ẩn như hiện, mà bốn binh khí từ hắc phong ngưng tụ ra thì thần uy khó lường, chốc chốc lại hóa thân ngàn vạn, khuấy nát hư không, chốc chốc lại quy về một thể, băng sơn toái địa; Phương Nguyên thì điều khiển ba Lôi Linh, phi thiên độn địa, thế công như cuồng, từ xa nhìn lại, chỉ là khiến cho người ta cảm giác trên trời một nửa là mây đen, một nửa là tia chớp, thần dị khôn kể. 

 Điều này thậm chí đã vượt quá sự tưởng tượng của người thường đối với đấu pháp giữa Thiên Đạo Trúc Cơ, càng giống như là hai vị đại tu Kim Đan đang đấu pháp. 

 Thậm chí nghiêm khắc mà nói, có lẽ là đấu pháp Kim Đan bình thường cũng không có thanh thế bực này. 

 Không biết có bao nhiêu người quan chiến lúc này thậm chí lờ mờ bắt đầu cảm thấy nghĩ mà sợ: 

 - Lúc ban đầu, chỉ cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ Kim gia mời đến là bị Kim gia vứt bỏ, coi mọi người đều là kẻ địch, lờ mờ cảm thấy hắn có một loại cảm giác dễ bắt nạt, về sau động rồi, mới phát hiện hung uy của hắn khó lường, thực sự không dễ chọc, nhưng cũng là cho tới hiện tại, mới biết chúng ta vừa rồi phải đối mặt là dạng đối thủ gì.... 

 - Lúc trước khi động thủ với chúng ta, hắn căn bản không thi triển toàn lực. 

 - Bởi vì chúng ta vẫn chưa đủ để khiến hắn thi triển toàn lực... 

 Trong lòng bọn họ đều đang run rẩy, cũng không biết có bao nhiêu người thầm sinh ra một loại cảm giác hối hận. 

 Lúc trước khi ở cảnh giới Luyện Khí, mình vì sao không bỏ thêm mấy phần công phu, cũng đi đến con đường mà thiên kiêu chân chính đi lên này? 

 - Ha ha, ta vốn biết ngươi là xuất thủ theo lộ số hoang dã, liền may mắn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, thực lực cũng nhất định không mạnh là bao, có điều hiện tại xem ra, cũng là ta sai rồi... 

 Mà lúc này, trong không trung, Thôi gia Đạo Tử đó chưởng ngự hung phong, điều khiển tứ đại binh khí, sớm đã đấu với Phương Nguyên mấy trăm hiệp, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, vừa đấu pháp với Phương Nguyên, thanh âm của hắn vừa từ trong cuồng phong vang lên một cách rõ ràng: 

 - Dưới tình huống truyền thừa không được đầy đủ, ngươi có thể làm đến loại trình độ này, không tồi!! 

 - Vù! 

 Khi hắn nói ra những lời này, ba đạo binh khí thương, kiếm, kích đột nhiên xếp thành hình chữ "Phẩm", phân ra trên dưới đánh tới Phương Nguyên, binh khí đó xẹt qua trong hư không, không ngờ xuất hiện từng đạo gợn sóng giống như vết nước, mà Phương Nguyên thấy vậy cũng không dám lơ là, Lôi Linh Chu Tước, Thanh Sắc Lôi Lý, Lôi Linh Bất Tử Liễu đều thôi động tới cực điểm, nghênh đón về phía hắn. 

 Ầm ầm ầm! 

 Hai móng của Lôi Linh Chu Tước chộp tới cây hung thương giống như hắc long đó, Thanh Sắc Lôi Lý bằng không nhảy lên, lôi điện chung quanh không ngờ giống như là vằn nước, quấn lấy thanh cự kiếm màu đen đó, mà Bất Tử Liễu thì ngàn vạn cành liễu đồng thời vươn ra, cuốn lấy thanh trường kích đó, nghênh đón cuồng phong vô tận trong hư không, hung hăng kéo chúng xuống dưới. 

 Nhưng trong nháy mắt Lôi Linh tiếp xúc với chúng, trên mấy đạo binh khí đó cũng trào ra một loại khí tức màu đen, mỗi một dòng dường như đều mang theo một loại lực lượng trầm trọng như núi, không ngờ lại kháng cự lực lượng của Lôi Linh, giằng co lực lượng ngang nhau. 

 Nhưng lúc này, Thôi gia Đạo Tử lại phá lên cười: 

 - Nhưng so với ta, ngươi quả thật vẫn kém mấy phần hỏa hậu! 

 "Rầm" một tiếng, hắn xuất hiện ở Phương Nguyên Phương Nguyên, hai tay nắm hờ, chém xuống dưới. 

 Lúc này hắn cách Phương Nguyên ít nhất cũng có khoảng ba mươi trượng, nhưng từ xa chém hờ như vậy, tương ứng với cái này thì là trên đỉnh đầu hắn, kiện binh khí cuồng đao cuối cùng đó bên trên hắc khí vấn vít, ít nhất cũng biến to ra hơn gấp mười lần, quả thực giống như một triền núi, vắt ngang trong hư không, theo động tác của hắn hung hăng chém về phía đỉnh đầu Phương Nguyên, dường như muốn chém nát cả hư không chung quanh. 

 - Hừ... 

 Nghênh đón một đao này, Phương Nguyên cũng chỉ có thể sắc mặt trầm xuống, trong lúc cấp thiết bứt ra lui về phía sau. 

 - Ha ha ha. 

 Theo hắn phải bất đắc dĩ bứt ra như vậy, khí thế của tam đại Lôi Linh cũng yếu đi, trở nên ảm đạm hơn không ít. 

 Lúc này các tu sĩ vây xem đã thối lui đến ngoài ba trăm trượng thấy thế đều đồng thanh hô "Hay"! 

 - Quả nhiên không hổ là Thôi gia Đạo Tử, thần thông vô địch! 

 - Chứ sao, Thôi gia Đạo Tử chính là từng đoạt khôi thủ Trung Châu Đạo Chiếnđó! 


 Trong tiếng trầm trồ khen ngợi giống như là từng trận cuộn sóng ở chung quanh, sâu trong đám người, cũng có hai người đang quan chiến. 

 Không phải người lạ, chính là Khương gia công tử, thiên kiêu thích ăn mặc như ăn mày, cùng với nữ tử mặc váy đen lai lịch không rõ đó. 

 Hai người bọn họ rõ ràng đều có thực lực không tồi, nhưng từ lúc trận đại loạn này bắt đầu đến bây giờ, thủy chung chưa từng xuất thủ. 

 Đến lúc này, cũng chỉ là là vui sướng hài lòng quan chiến mà thôi, thỉnh thoảng còn nói mấy câu thương tiếc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.