Chương trước
Chương sau
Hắn nhìn về phía đông, liền thấy trên một mảng bình nguyên phía đông, có một nam tử áo đen đeo kiếm chậm rãi đi tới. 

 Sau đó lại quay đầu nhìn về phía tây, liền thấy trong không trung phía tây, một thân ảnh áo bào trắng như ẩn như hiện, phất phới mà đến. 

 Khi hắn nhìn về phía hai người này, đối phương cũng đều có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lại. 

 Ánh mắt giữa ba người bọn họ va chạm với nhau, trong không trung chợt có một đám mây bị xé nát. 

 Nam tử áo đen ở phía đông, áo đen giày đen, tóc cũng là một mảng đen xì, khi hắn nhìn tới, loáng thoáng dường như khiến người ta cảm thấy ánh mắt hắn cũng màu đen, đó chắc là do đồng tử của hắn quá hắc ám. 

 Hắn đi cũng không nhanh, giống như là nhàn nhã dạo bước trong sơn dã, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, dường như mười dặm đường, ở dưới chân hắn thu lại thành một dặm, cứ như vậy nhàn nhã mà bình tĩnh, trong mấy hơi thở, liền đi tới trăm trượng ngoài kim trụ, sau đó thì dừng bước. 

 Mà nam tử áo trắng từ phía tây đến, lại chân đi giầy đay, hông buộc dây cỏ, cả người lộ ra vô cùng bình thường. Duy chỉ có một thân áo bào trắng đó lại trắng vô cùng, thậm chí là trắng tới có chút chói mắt. Hắn thướt tha giống như là cưỡi gió mà đến, chỉ là rõ ràng đang ở chỗ này, nhưng lại như ẩn như hiện, thân hình nhoáng lên một cái đã liền biến mất trong thiên địa, khi xuất hiện lại thì đã gần thêm mấy trăm trượng. 

 Loáng thoáng như vậy, hắn cũng đến rất nhanh, ở cách kim trụ trăm trượng thì chậm rãi ngừng lại. 

 Một đen một trắng, cùng áo xanh của Phương Nguyên mỗi người chiếm một góc, nhìn nhìn. 

 Giữa ba người đều vẫn giữ cự ly trăm trượng, sau đó nhìn nhau, không làm gì, cũng không nói gì. 

 ... 

 Chung quanh các tu sĩ đột nhiên cảm giác tâm tình áp lực đến cực điểm. 

 Có một số người có nhãn quang nhìn thấy một màn này, không nhịn được không nhịn được mà tim co thắt lại, ánh mắt hoảng sợ, hạ thấp giọng kêu lên: 

 - Sao có thể... Sao có thể như vậy được, vị đến này, người mặc áo bào trắng, chân đi giày đay, chẳng lẽ chính là Trung Châu Thôi gia... 

 - Là hắn, Thôi gia Đạo Tử Thôi Vân Sơn! 

 - Trung Châu Đạo Chiến ba năm trước, hắn lực ép người cùng thế hệ, đạt được khôi thủ, ta từng từ xa nhìn hắn một cái. 

 Chung quanh là một mảng túc sát, không biết bao nhiêu đều hít hơi lạnh. 

 - Không ngờ, bí cảnh của Kim gia, không ngờ lại có hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ tới, như vậy thì náo nhiệt rồi. 

 - Không đúng... Vị kiếm khách áo đen kia là ai? 

 Không ai có thể xem nhẹ vị kiếm sĩ áo đen, không nhịn được cảm thấy hoài nghi: 

 - Hắn dường như cũng không kém gì hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ này... 

 Nhưng người chú ý đến kiếm sĩ áo đen đó không ít, lại ai nấy đều lắc đầu: 

 - Chưa từng thấy người này... 

 ... 

 Người xung quanh đều đã thở mạnh cũng không dám, nhưng ở bên cạnh kim trụ, ba người bao gồm cả Phương Nguyên ở bên trong, lại đều vẻ mặt bình thản. 

 Phương Nguyên quan sát hai người đó mấy lần, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng chắp tay. 

 Mà đồng thời, vị nam tử áo bào trắng cũng giơ tay lên hành lễ. 

 Mà vị kiếm sĩ áo đen kia nhẹ nhàng gật đầu với hai người bọn họ. 

 Này điều này khiến người ta có chút bất ngờ, dưới cục diện túc sát như vậy, ba người không ai nói gì, lại thi lễ với nhau trước. 

 Thi là chi ngang hàng, trên vẻ mặt cũng đều không có thái độ kiêu ngạo gì. 

 Sau khi hoàn lễ, Phương Nguyên và kiếm khách mắt đen kia, vẫn không ai nói gì, cũng là vị Thôi gia Đạo Tử kia cười khanh khách, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ra bốn phương tám hướng, khịt khịt mũi, cười nói: 

 - Mùi máu tươi nồng nặc quá, chết bao nhiêu người rồi? 

 - Đại khái là hơn ba trăm người, trong đó một vị hình như là đường đệ của ngươi! 

 Phương Nguyên nhẹ giọng trả lời, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì. 

 - Không sao cả, đường đệ của ta rất nhiều! 

 Thôi gia Đạo Tử đó nghe vậy, thản nhiên cười, không để ý lắc đầu, sau đó mới có chút nhíu mày nhìn về phía Phương Nguyên: 

 - Chỉ là ngươi dùng thân Thiên Đạo Trúc Cơ, không ngờ bắt nạt những người thường này, chẳng lẽ không cảm thấy là tự giảm giá trị con người à? 

 Phương Nguyên nói: 

 - Nói ra thì ngươi có thể không tin, là bọn họ đang bắt nạt ta! 

 Sắc mặt Đạo Tử lộ ra một loại biểu cảm tựa cười mà như không phải cười: 

 - Một đám phế vật, lấy đâu ra gan mà bắt nạt Thiên Đạo Trúc Cơ? 

 Phương Nguyên quay đầu nhìn các tu sĩ trốn ở xa xa quan chiến, nói: 

 - Có thể là bọn họ cảm thấy có nhiều người! 

 - Quả nhiên là những người này đều có cách nghĩ này! 

 Thôi gia Đạo Tử nhíu mày, nói: 

 - Bọn họ thủy chung không rõ, các tụ lại có nhiều tới mấy thì cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi! 

 Phương Nguyên nhìn hắn một cái, không hề lên tiếng trả lời. 

 Bởi vì lúc này, hắn không ngờ sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, đặc biệt đồng ý với lời nói của Đạo Tử. 

 Nhưng hắn không thể lại nói như vậy, bởi vì đây là không đúng! 

 Hắn chỉ hít một hơi thật sâu, kéo dài giọng nói: 

 - Ta đang có chuyện quan trọng thương nghị với Kim gia, hai vị đến vậy, không biết có gì chỉ bảo? 

 Hai tu sĩ một đông một tây mà đến, nghe nói thấy lời ấy, cũng nhìn nhau một cái. 

 Nam tử áo đen đó thản nhiên nói: 

 - Ngươi chưa có tư cách biết chuyện! 

 Phương Nguyên không hỏi nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử: 

 - Ngươi thì sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.